Em Biết Không, Mùa Đông Khắc Nghiệt Đã Qua

Chương 16: Không thể quay lại được nữa



Chúng tôi rời khỏi phòng tiệc.

Lục Châu Ngang dẫn tôi đến một con hẻm nhỏ. Trong hẻm tối đen, gió thổi mang theo hơi ẩm. Tôi dừng bước.

Lục Châu Ngang đi trước vài bước, nhẹ giọng nói: "Em còn nhớ nơi này không?"

Tôi mím môi, không trả lời.

"Ngày đó, tôi bị người đòi nợ đ.ánh cho ngã xuống đất, lúc đó tôi muốn g.iết họ lắm, nhưng tôi không làm được, chỉ biết chịu đòn. Lúc đó, em xuất hiện, khóc chạy đến ôm tôi, tôi lúc ấy chỉ nghĩ em thương hại tôi, nhưng mãi sau này tôi mới hiểu, em là thương tôi."

Anh ta khổ sở cười một tiếng, giọng nói có chút tiếc nuối: "Em đối tốt với tôi, giúp tôi, không phải là thương hại tôi, mà là thích tôi."

"Tôi biết em thích tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là mừng thầm, vì em thích tôi, em chắc chắn sẽ không rời bỏ tôi. Cả đời này tôi mất đi quá nhiều thứ rồi, tôi không muốn mất em."

Tôi im lặng nhìn anh ta. Không nói gì.

Không biết từ lúc nào, một chiếc đèn đường nhỏ ở đầu hẻm sáng lên. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt Lục Châu Ngang, làm nổi bật lên các đường nét sắc sảo của anh, nhưng đôi mắt anh lại tối tăm, đầy ảm đạm.

Anh ta quay lại nhìn tôi: "Ngày xưa em từng hỏi tôi, tôi cầu hôn em là vì lý do gì?"

"Ngày xưa tôi tưởng là vì lúc đó, tôi tức giận với Triệu Tử Nguyệt, nhưng sau khi ly hôn, tôi mới hiểu, tôi lấy em là vì muốn thấy em vui vẻ."

"Rất lâu trước đây, tôi đã hối hận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi đáng lẽ phải yêu em thật lòng, tôi không nên bị sự bướng bỉnh của tuổi trẻ làm mờ mắt."

Đúng vậy.

Có lẽ Lục Châu Ngang với Triệu Tử Nguyệt không phải là tình yêu. Đó chỉ là một thứ không cam lòng.

Nhưng dù là gì đi nữa, tất cả đã phá hủy chúng tôi.

Anh ta nói anh ta hối hận. Nhưng hối hận thì có ích gì? Nỗi đau có thể biến mất không? Những giọt nước mắt đã rơi suốt bao đêm, có thể mất đi không?

Anh ta hỏi tôi: "Thương, Thương Thiều, em có thể tha thứ cho tôi không?"

Tôi nhìn tay anh ta, các gân tay nổi lên, tóc rối vương trên trán, ánh mắt anh tràn đầy cầu xin, như thể tôi là tia hy vọng cuối cùng.

Trà Đá Dịch Quán

Câu trả lời của tôi như quyết định sự sống c.h.ế.t của anh ta.

Nhưng—

"Không thể."

Tôi nhìn anh ta, từng lời từng chữ nói rõ ràng: "Nếu tôi tha thứ tất cả, vậy thì tất cả những gì đã qua, chẳng phải là tôi đáng phải chịu sao?"

Anh ta lập tức mất hết sức lực, lưng cứng lại nhưng hơi khom xuống.

Giống như già đi trong phút chốc.