Em Biết Không, Mùa Đông Khắc Nghiệt Đã Qua

Chương 2: Là em muốn giúp anh



Tôi và Lục Châu Ngang là thanh mai trúc mã đúng nghĩa. Gia thế, môn đăng hộ đối, mọi mặt đều xứng đôi. Nhưng… tôi không phải bạn gái anh ấy.

Trần Tử Nguyệt mới là người đó.

Hồi cấp ba, Lục Châu Ngang là học bá, gia cảnh tốt, bề ngoài tuấn tú, không biết đã khiến bao thiếu nữ thầm thương trộm nhớ. Thế nhưng anh chỉ thích Trần Tử Nguyệt.

Từ lần tỏ tình công khai vào sinh nhật cô ấy, đến những sự chiều chuộng thể hiện khắp nơi— mọi người đều biết rõ. Tôi chỉ có thể lặng lẽ dõi theo, âm thầm ghen tỵ.

Nhưng đến năm nhất đại học, nhà họ Lục bất ngờ gặp biến cố. Cha Lục phá sản rồi tự s.át, mẹ Lục cũng vì cú sốc đó mà đổ bệnh. Lúc ấy, những người bên cạnh anh dần dần rời đi, kể cả Trần Tử Nguyệt cũng chia tay anh rồi ra nước ngoài.

Anh sa sút một thời gian rất dài. Khi tôi tìm được anh, anh đang bị đám chủ nợ đ.ánh ngã dưới đất.

Tôi khóc, cố sức cản họ lại, dốc hết tiền mình có để trả cho họ. Nhóm người đó thấy tôi đáng thương, hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Trong con hẻm u tối, chỉ còn lại tôi và anh. Tôi cẩn thận đỡ anh dậy, vậy mà anh lại hất tay tôi ra, lạnh lùng nói:

“Không cần cô thương hại tôi.” Lần đó, tôi hiếm khi cứng rắn, chặn anh lại, từng chữ từng chữ rõ ràng:

“Lục Châu Ngang, tôi có thể giúp anh.”

Tôi thề, khi ấy tôi chỉ thật lòng muốn giúp anh, không có ý gì khác. Càng không mong được báo đáp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế mà anh nhìn tôi thật lâu, rồi cười khẩy một tiếng: “Cô muốn bao nuôi tôi sao?”

Tôi sững người. Chưa kịp đáp, anh đã quay đầu bỏ đi.

Nhưng tôi vẫn giúp anh. Lúc còn đi học, tôi đóng học phí cho anh. Sau khi tốt nghiệp, tôi cho anh vay tiền khởi nghiệp, giúp anh vực dậy lại từ con số không, còn tận tay chăm sóc mẹ anh nằm viện.

Thái độ của anh dần dịu lại. Rồi sau đó, anh cầu hôn tôi.

Nghi thức rất đơn giản, Nhưng tôi vẫn vui mừng khôn xiết.

Tôi cứ ngỡ mình cuối cùng cũng đã sưởi ấm được tảng băng lạnh lẽo mang tên Lục Châu Ngang, ngỡ rằng anh sớm đã quên Trần Tử Nguyệt.

Thế mà hôm nay, khi tôi đang hân hoan vì mang thai— anh lại lừa tôi rằng có tiệc xã giao, để quay người đi dự tiệc chào đón người xưa trở về.

Trà Đá Dịch Quán

Thật nực cười. Tôi cất điện thoại, quay nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mở nó ra.

Một luồng gió lạnh thốc qua, hơi thở tôi tan ra rồi lại biến mất.

Chẳng giữ lại được chút gì.

Tôi bỗng thấy, mùa đông năm nay, có lẽ lạnh hơn bất kỳ năm nào trước đây.