Vẻ mặt Lục Châu Ngang đông cứng lại. Có lẽ anh cho rằng hôm đó tôi tỏ ra bình thản như vậy, là vì tôi không để tâm nữa.
Nhưng không phải. Hôm đó… tôi thực sự rất buồn.
Anh nói anh chỉ muốn giúp Trần Tử Nguyệt thoát khỏi tình huống khó xử.
Nhưng tôi quá hiểu anh. Nên tôi biết… anh đang nói dối.
Chỉ trong một ngày, vì Trần Tử Nguyệt mà anh đã lừa dối tôi đến hai lần.
Thật nực cười. Thành thật mà nói, trước hôm đó, tôi vẫn cho rằng tình yêu tôi dành cho Lục Châu Ngang vững như bàn thạch, không gì có thể lay chuyển.
Nhưng sau hôm đó, tôi mới phát hiện mình đã sai. Thì ra tình yêu của tôi yếu ớt đến vậy.
Yếu đến mức chỉ một ánh mắt, một câu nói… cũng đủ để đập tan tất cả. Thế nhưng… tôi lại không cam lòng buông tay.
Tôi đã đồng hành cùng Lục Châu Ngang từng bước đến ngày hôm nay, đã chịu biết bao đắng cay, đã khóc, cũng đã đổ bao mồ hôi — Vậy cớ gì tôi phải nhường lại anh cho người khác?
Nên tôi tự cho mình cái quyền cho anh một cơ hội. Tôi tự nhủ:
Nếu từ nay về sau hai người không còn bất cứ liên hệ nào nữa, tôi sẽ xem như hôm nay chưa từng xảy ra.
Nhưng… tôi đã sai rồi.
Giống như tôi không thể buông bỏ những lời anh từng nói hôm ấy, thì Lục Châu Ngang cũng không thể buông bỏ Trần Tử Nguyệt.
Tôi luôn nói anh đối với cô ta là không cam lòng. Nhưng tôi thì khác gì?
Cũng là không cam lòng.
Nên mới nắm chặt lấy cuộc hôn nhân đầy dối trá, ôm lấy người chồng giả tạo này, sống ch.ết không chịu buông tay.
Nhưng giờ nghĩ lại… có nghĩa lý gì đâu?
Thứ tôi nhận lại chỉ là những cuộc giày vò vô tận và sự tổn thương chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên buông xuôi. Tôi đã yêu sai người.
Tôi thừa nhận. Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, tháo chiếc nhẫn kim cương khỏi ngón tay, nói một cách nghiêm túc và dịu dàng:
“Lục Châu Ngang, thật ra anh thích người khác — người đó có thể là Trần Tử Nguyệt, Vương Tử Nguyệt hay Lưu Tử Nguyệt — ai cũng được, em đều có thể hiểu.
Nhưng anh nên thẳng thắn với em, chứ không phải hết lần này đến lần khác lừa dối. Em là vợ anh, là người sẽ ở bên anh mấy chục năm cuộc đời. Dù anh không yêu em, cũng nên tôn trọng em.”
“Hay là… nhìn em bị anh đùa giỡn, khiến anh cảm thấy mình rất có giá trị?”
Lục Châu Ngang hoảng hốt nhìn tôi, vội đưa tay muốn nắm lấy tay tôi:
“Thiều Thiều, không phải vậy! Anh chưa từng có ý định lừa dối em…”
Tôi né tránh. Anh nói chưa từng muốn lừa tôi.
Trà Đá Dịch Quán
Nhưng rõ ràng, anh đã lừa tôi. Hết lần này đến lần khác.
Đến mức tôi chẳng thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả nữa.
Tôi mệt rồi.
Không muốn phí công phân biệt nữa.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng chữ một rõ ràng:
“Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi mệt rồi.
Nên không cần anh nữa.
Còn về đứa bé—
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng còn chưa lộ rõ,
khẽ thở dài một hơi.