Em Buông Tay, Nhưng Anh Không Đồng Ý

Chương 1: Xin số điện thoại.



Vũ Thiên An là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu, mặc dù là con gái của tập đoàn lớn nhưng cô không hề tỏ ra khinh người, cô cũng chưa từng suất hiện trước công chúng nên rất ít người biết cô là tiểu thư của Vũ gia.

Cô có một người bạn thân cả hai chơi với nhau từ khi học cấp hai đó là Dương Hạ Băng, cô bạn thân này rất tội nghiệp được một gia đình nhận nuôi, nhưng các anh trai rất lạnh nhạt với cô ấy.

Chính vì đều đó nên Hạ Băng rất ít khi nói về gia đình của mình, mặc dù hai người là bạn thân nhưng Thiên An cũng không biết rõ về gia đình của cô ấy.

Hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của Thiên An, cô và nhóm bạn còn có cả Hạ Băng cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng gần trường, mặc dù mới mở nhưng thức ăn ngon lại rẻ nên học sinh và sinh viên rất thích.

Trong khi cả nhóm đang ngồi bàn bên này ăn uống vui vẻ và hát bài sinh nhật, thì bàn bên kia có một nhóm là sinh viên đang ngồi ăn.

Nhóm bạn này toàn là thiếu gia nhà giàu đi chơi với nhau, trong đó có Dương Minh Vương con trai út nhà họ Dương.

Từ khi anh vừa bước vào quán anh đã để ý đến bàn có các em học sinh cấp ba rồi, bởi vì trong đó có một cô gái chính là đứa em nuôi mà anh không hề ưa.

Bởi vì Minh Vương là người lạnh lùng trầm tính, nên anh chưa từng để ý đến cô gái nào hết, mà Thiên An lại ngồi bên cạnh Hạ Băng thế nên ba người bạn nháy mắt với nhau, họ nghĩ Minh Vương đang để ý cô gái xinh đẹp bên bàn kia.

Cả nhóm quyết định cùng chơi một trò chơi mạo hiểm, mà ai thua sẽ phải qua bên bàn của nhóm bạn trẻ xin số điện thoại với cô gái là chủ của buổi tiệc sinh nhật, nếu không thì phải làm khổ sai cho ba người còn lại trong một tháng.

Và kết quả cuối cùng Minh Vương là người thua cuộc, anh bị bạn bè bắt chọn một là đi tỏ tình hai là nhận hình phạt.

Cuối cùng anh chọn cách xin số điện thoại bởi vì anh nghĩ dù sao cũng chỉ là trò chơi, sau này cũng không gặp lại cô gái đó nên có gì đâu mà phải sợ.

Nói là làm Minh Vương đứng lên đi qua bàn của Thiên An, cô đang cười vui vẻ với bạn của mình thì có người gọi:

-Xin chào, anh có thể hỏi em một việc được không?

Lúc này không những một mình Thiên An mà cả nhóm đều nhìn anh, Hạ Băng thấy Minh Vương định lên tiếng chào hỏi, thì bị anh nghiêm mặt liếc mắt một cái cô liền hiểu ý mà im lặng luôn.

Còn Thiên An thì hơi giật mình nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Minh Vương, kèm theo sự lạnh lùng hời hợt trên mặt anh không hiểu sao cô lại thấy có một sức hút lạ, cô hỏi:

-Anh muốn nói chuyện với em à?

-Ừm.....

Rồi Minh Vương đưa ra một cây bút và một tờ giấy hỏi:

-Em có thể cho anh xin số điện thoại của em được không?

Từ trước đến giờ có rất nhiều người muốn làm quen cô, nhưng đương không lại xin số điện thoại như thế này là lần đầu, Thiên An đỏ mặt hỏi:

-Vì sao anh lại muốn xin số điện thoại của em?

-Bởi vì anh thích em và muốn làm quen với em.

Lúc này cả nhóm vỗ tay riêng Hạ Băng thì không, bởi vì cô biết rõ Minh Vương không phải loại người thích cua gái kiểu này, chắc chắn là có gì đó nhưng cô không thể nói với Thiên An càng không thể hỏi Minh Vương được.

Nhóm bạn của Minh Vương thì vừa bất ngờ vừa cười khoái chí, bởi vì lần đầu tiên họ thấy anh chịu chủ động như vậy, Thiên An còn chưa biết nên làm thế nào thì anh hỏi:

-Có được không?

Ngó xung quanh ai cũng nhìn mình cô cũng cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đập liên hồi, cuối cùng Thiên An gật đầu và cầm giấy viết lên ghi số điện thoại cho anh.

Sau khi có được số điện thoại của Thiên An rồi, Minh Vương gật đầu nói:

-Cảm ơn.

Thiên An còn chưa kịp hỏi tên anh thì Minh Vương đã quay đi rồi, cô nhìn theo anh mà mỉm cười rồi trở lại với bạn bè mình.

Còn Minh Vương khi có được số điện thoại của người mà cả nhóm yêu cầu, anh trở về bàn và để tờ giấy lên bàn nói:

-Đây thứ mà các cậu cần đây.

Henry một người Mỹ trắng góc là bạn từ nhỏ của Minh Vương, anh ấy đẩy tờ giấy lại cho anh và cười nói:

-Cái này là của cậu mà bọn tớ chỉ muốn giúp cậu thôi.

-Hửm.

Minh Vương liếc mắt qua nhìn thằng bạn thân của mình hỏi:

-Ý của cậu là sao?

-Thì bọn tớ thấy từ lúc cậu bước vào nhà hàng này, ánh mắt đã luôn để ý đến cô bé kia nên mới tạo cơ hội cho cậu mạnh dạng tỏ tình mà.

Khuôn mặt của Minh Vương tức giận nhìn đám bạn của mình đang cười, biết mình bị chọc anh đứng lên nói:

-Nhảm nhí.

Rồi bỏ đi ra cửa mà không thèm cầm theo tờ giấy có số điện thoại vừa mới xin, ba người bạn còn lại sợ Minh Vương giận mình, cũng vội chạy theo anh để xin lỗi.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***