"Tô Đình, chị biết lần đầu gặp chị, trong lòng tôi nghĩ gì không? Nghĩ tại sao thế giới này lại bất công như vậy, mọi thứ tốt đẹp đều bị một mình chị chiếm hết? Chị thanh lịch xinh đẹp, có học thức có sự nghiệp, chồng đẹp trai, nhà có tiền, đến cả nhà vệ sinh cũng sáng choang không một hạt bụi."
"Còn tôi, cả người hôi hám, móng tay đầy đất cát, đến tháng thì m.á.u cứ thế chảy ra, nhỏ giọt suốt đường, bị người ta cười nhạo suốt đường."
"Đương nhiên, điều khiến tôi ghen tị nhất, là cha của chị."
"Lúc chị sống thực vật, ông ấy đường đường là đàn ông, lại rửa mặt thay thuốc, xông khí dung, hút đờm, lật người vỗ lưng cho chị, ngày nào cũng nói chuyện với chị... Chị đã như vậy rồi, ông ấy vẫn coi chị là cục vàng!"
"Còn cha tôi thì sao? Chỉ biết đánh tôi, ép tôi đi lừa người... tiếp khách."
Giọng Vương Quyên dần trở nên kích động, như đứa trẻ có được món đồ chơi mong muốn nhất.
"Nhưng, chính người đàn bà bẩn thỉu hèn hạ như tôi đây, lại có thể cướp đi mọi thứ của chị!"
"Còn chuyện gì vui sướng hơn thế nữa?"
21
Không phải vậy. Dưới ánh mắt bình tĩnh của tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sự điên cuồng của Vương Quyên không có chỗ phát tác, ngược lại dần lắng xuống.
"Con người có bản năng hướng về ánh sáng, muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn là điều dễ hiểu. Nhưng cô nghĩ rằng, cứ dựa vào cướp đoạt, dựa vào hãm hại là có thể sở hữu mãi mãi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tại sao không đường đường chính chính mà giành lấy?"
Tôi mãi mãi không thể hiểu được lối suy nghĩ của ả, và cũng không cần phải hiểu.
Sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại Vương Quyên nữa.
Ả ta bị truyền thông gọi là "Đồ tể giúp việc". Trong một năm làm việc ở huyện Viêm, ả ta đã sát hại tổng cộng năm người già, chỉ để được lĩnh tiền công sớm nửa tháng.
Ả làm người trông trẻ sơ sinh, quyến rũ nam chủ nhà.
Ép nữ chủ nhà đến trầm cảm sau sinh mà tự sát.
Ngày Vương Quyên bị tuyên án tử hình, tôi đang dắt con gái đi dạo trong công viên.
Hôm đó trời nắng đẹp, khi tin tức "Đồ tể giúp việc" bị thi hành án b.ắ.n hôm nay hiện lên trên điện thoại, tôi bị nắng chiếu làm cho hơi lóa mắt.
Bên tai vang lên tiếng "Pằng—" giòn giã.
Tiếng s.ú.n.g vang lên, con gái tôi giơ tay làm súng, làm một đàn bồ câu trắng giật mình bay vút lên.
Những cánh chim dang rộng cố hết sức mình, bay về phía bầu trời.
Dù từ cõi c.h.ế.t trở về, cũng không bao giờ ngừng lại.