Em Là Mèo Nhỏ Của Chị!

Chương 2



Lục Hạ Vân vốn nghĩ, người như cô sẽ không bao giờ bị làm phiền bởi mấy "tiểu minh tinh vô tri". Cô quá lạnh, quá nổi tiếng, quá xa vời.

 

Nhưng “mèo nhỏ” lại cứ bám theo cô như… mèo thật vậy.

 

Tám giờ sáng, xe trợ lý vừa dừng ở phim trường. Lục Hạ Vân vừa bước xuống đã thấy một người nhỏ xíu ngồi xổm ở cổng. Váy hồng nhạt, tóc buộc hai bên, tay ôm cái hộp bento màu vàng tươi.

 

Hạ Tiểu Miểu thấy cô đến, mắt sáng rỡ như phát sáng trong bóng tối.

“Chị Hạ Vân! Em… em nấu cơm trưa cho chị đó!”

 

Lục Hạ Vân nhìn hộp cơm. Nhìn cái nơ hồng nhỏ xíu dán trên nắp. Nhìn vẻ mặt mong chờ ngốc nghếch của em ấy.

 

“Đứng dậy. Ngồi đất bẩn.”

 

Hạ Tiểu Miểu lập tức đứng bật dậy, vừa phủi váy vừa cười toe:

 

“Dạ! Em không bẩn đâu, em có lót khăn rồi~”

 

Lục Hạ Vân cầm lấy hộp cơm. Không nói cảm ơn. Nhưng cũng không từ chối.

 

Buổi trưa hôm đó, trong phòng nghỉ, Lục Hạ Vân mở hộp cơm ra. Bên trong là cơm nắm hình mèo, kèm trứng cuộn, rau luộc và thịt gà rim mật ong.

 

Trên nắp hộp còn dán một tờ giấy nhỏ:

 

“Nếu chị thích, hôm sau em nấu nữa nha! Em biết chị không ăn cay nên không cho ớt nè ~”

— Mèo nhỏ biết nấu cơm ♡

 

Lục Hạ Vân cười nhạt, nhưng đôi mắt hơi cong.

 

“Trợ lý, báo đầu bếp nghỉ hôm nay.”

 

“...Hả?”

 

“Cơm trưa có người làm rồi.”

 

Buổi chiều ghi hình cảnh dã ngoại, Lục Hạ Vân ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi. Hạ Tiểu Miểu lén lút lại gần, lôi ra một lon soda và hai cái bánh quy hình gấu.

 

“Chị uống không? Em... chia chị nè!”

 

Lục Hạ Vân nhắm mắt dưỡng thần, nhưng giọng nói nhè nhẹ cất lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không thích đồ ngọt.”

 

Hạ Tiểu Miểu cụp mắt. “À... dạ, vậy em ăn hết...”

 

Năm phút sau.

 

“Còn lon soda đâu?”

 

“Ơ? Em uống hết rồi mà…”

 

Lục Hạ Vân mở mắt, lười biếng liếc nhìn: “Vậy không có phần tôi?”

 

“Ơ… chị nói không thích mà!”

 

“Không thích không có nghĩa là không muốn uống.”

 

“…”

 

Hạ Tiểu Miểu mếu máo:

“Chị đang... dỗi đó hả?”

 

Lục Hạ Vân không trả lời. Nhưng lát sau, khi Hạ Tiểu Miểu đưa thêm một cái bánh quy hình tim, cô nhận lấy. Còn nhàn nhạt nói:

 

“Lần sau mang hai lon. Một cho em, một cho tôi.”

 

Đêm đó, Hạ Tiểu Miểu ngồi lăn lộn trên giường ký túc, hai má đỏ ửng.

 

“Ảnh hậu hình như... không ghét mình…”

“…Chị ấy còn dỗi mình nữa á trời ơi!!!”

 

Cô ôm gối, vừa lăn vừa đá chân, mắt lấp lánh như có pháo hoa.

 

Ở đầu kia thành phố, Lục Hạ Vân cầm điện thoại nhìn tin nhắn vừa nhận:

 

“Chị ngủ ngon nha! Ngày mai em làm sandwich trứng gửi chị đó”

— Mèo nhỏ đang nhớ chị

 

Cô bật cười, khóa màn hình, đặt điện thoại xuống bàn. Mắt vẫn còn mang theo nét mềm nhẹ.

 

“Mèo nhỏ… biết dụ người thật.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com