Lục Hạ Vân vốn nghĩ, người như cô sẽ không bao giờ bị làm phiền bởi mấy "tiểu minh tinh vô tri". Cô quá lạnh, quá nổi tiếng, quá xa vời.
Nhưng “mèo nhỏ” lại cứ bám theo cô như… mèo thật vậy.
Tám giờ sáng, xe trợ lý vừa dừng ở phim trường. Lục Hạ Vân vừa bước xuống đã thấy một người nhỏ xíu ngồi xổm ở cổng. Váy hồng nhạt, tóc buộc hai bên, tay ôm cái hộp bento màu vàng tươi.
Hạ Tiểu Miểu thấy cô đến, mắt sáng rỡ như phát sáng trong bóng tối.
“Chị Hạ Vân! Em… em nấu cơm trưa cho chị đó!”
Lục Hạ Vân nhìn hộp cơm. Nhìn cái nơ hồng nhỏ xíu dán trên nắp. Nhìn vẻ mặt mong chờ ngốc nghếch của em ấy.
Lục Hạ Vân cầm lấy hộp cơm. Không nói cảm ơn. Nhưng cũng không từ chối.
Buổi trưa hôm đó, trong phòng nghỉ, Lục Hạ Vân mở hộp cơm ra. Bên trong là cơm nắm hình mèo, kèm trứng cuộn, rau luộc và thịt gà rim mật ong.
Trên nắp hộp còn dán một tờ giấy nhỏ:
“Nếu chị thích, hôm sau em nấu nữa nha! Em biết chị không ăn cay nên không cho ớt nè ~”
— Mèo nhỏ biết nấu cơm ♡
Lục Hạ Vân cười nhạt, nhưng đôi mắt hơi cong.
“Trợ lý, báo đầu bếp nghỉ hôm nay.”
“...Hả?”
“Cơm trưa có người làm rồi.”
Buổi chiều ghi hình cảnh dã ngoại, Lục Hạ Vân ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi. Hạ Tiểu Miểu lén lút lại gần, lôi ra một lon soda và hai cái bánh quy hình gấu.