Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất Cả
Ngày công ty lên sàn đối với Lục Hành Xuyên mà nói, là niềm vui lớn nhất.
Vì vậy, hôm nay anh tổ chức một buổi tiệc champagne long trọng.
Còn tôi, với tư cách là vị hôn thê của anh, tất nhiên phải có mặt.
Trong bộ váy đỏ rượu bằng nhung ôm sát, tôi lặng lẽ đi bên cạnh Hành Xuyên, cùng anh tiếp đón từng vị khách.
Những tiếng Lục phu nhân vang lên khiến tôi thêm tin rằng:
Mình sắp trở thành Lục phu nhân thực sự rồi.
Cho đến khi, Bạch Chỉ xuất hiện trong váy hồng rực rỡ.
Giữa đám đông, cô ta vui sướng gọi "A Xuyên!", khiến ánh mắt mệt mỏi của Hành Xuyên bỗng bừng sáng.
Tất cả, chỉ vì sự xuất hiện của Bạch Chỉ.
Cô ta bước từng bước nhẹ nhàng, mái tóc dài tung bay,
Vịt Bay Lạc Bầy
đôi mắt đầy vẻ châm chọc nhìn tôi.
Dừng lại, Bạch Chỉ liếc nhìn tôi, giọng điệu nhàn nhạt:
"Cô Phác mặc thế này đi dự tiệc cùng A Xuyên sao?"
"Hừ, nếu biết trước, chị nên tìm em tư vấn. Để giờ không làm mặt A Xuyên mất giá thế này."
Lời lẽ đầy mỉa mai của cô ta khiến tôi cứng người.
Đúng vậy, so với vẻ lộng lẫy của Bạch Chỉ, bộ dạng của tôi lúc này thật thảm hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi định mỉm cười đáp trả, bỗng nhận ra Hành Xuyên đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Anh nghiêng người, thì thầm:
“Nam Nam, em đừng để ý đến A Chỉ. Cô ấy không có ác ý đâu."
Ánh mắt anh chỉ kịp liếc nhìn tôi một cái, rồi lập tức dán chặt vào Bạch Chỉ, công khai không giấu giếm.
Tôi im lặng quan sát, chỉ biết lạnh lùng nhìn cô ta.
Nhưng Bạch Chỉ vẫn cười tươi với Hành Xuyên, nụ cười khoe khoang ấy như lưỡi d.a.o đ.â.m vào mắt tôi.
Hành Xuyên định nói thêm điều gì, bỗng bị đối tác kinh doanh gọi đi.
Trước khi rời đi, anh thậm chí còn ôm lấy tôi,
giọng nghiêm túc bên tai:
"Nam Nam, hôm nay rất quan trọng với anh... Em hiểu chứ?"
Lời nói này của anh, càng giống như sự thiên vị trắng trợn dành cho Bạch Chỉ.
Anh không cho phép tôi đe dọa cô ta, dù chỉ bằng lời nói.
Có lẽ với anh, thứ mất đi rồi tìm lại được mới đáng trân trọng.
Sau cái ôm, Hành Xuyên rời đi.
Mùi thông đen quen thuộc cũng tan biến theo.
Tôi đặt ly rượu xuống, chán nản định bỏ về.
Nhưng Bạch Chỉ, với vẻ mặt đắc ý, chặn tôi lại.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com