Editor: Gấc.
Ngày 7 tháng 10 năm 2012.
Lúc ra khỏi ga tàu cao tốc, Lâm Lạc suýt thì bị cơn gió nóng bức của thành phố B thổi cho ngã lăn xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua mây đen trời bầu trời, sau đó vội vàng bắt xe đi tới đại học B.
Có lẽ gió mạnh rít gào không đủ để bày tỏ sự chào đón nhiệt tình của thành phố B đối với cô, khi xe dừng lại ở cổng trường đại học B, những hạt mưa lớn lập tức đổ ào xuống.
Tay đặt trên cửa xe của Lâm Lạc cứng đờ, cô ngập ngừng một hồi, cho đến khi tài xế lên tiếng: “Cô gái, cô xuống xe đi chứ! Hôm nay vợ tôi sinh, tôi đang vội tới bệnh viện xem cô ấy!”
Nghe vậy, Lâm Lạc nói xin lỗi rồi cắn răng và chuẩn bị lao vào màn mưa, cô bỗng nhìn thấy xe bên cạnh có một người bung ô đen đi ra ——
Lâm Lạc đóng cửa xe, lao tới trốn dưới ô đen.
Thấy hành động của Lâm Lạc, người cầm ô nghiêng đầu nhìn cô.
Đó là một đôi mắt lạnh lùng đến cùng cực, giống như mặt biển tĩnh lặng trong đêm tối, cũng giống như ao hồ sâu thẳm không nhìn thấy đáy trong ngôi chùa cổ bị bỏ hoang.
Lâm Lạc hơi sợ vì bị nhìn chằm chằm, cô nuốt nước bọt: “Xin lỗi, tôi quên mang ô, anh đưa tôi đi một đoạn được không? Đi đến khu giảng đường gần đây nhất là được…”
Người đàn ông “Ừ” một tiếng với vẻ mặt vô cảm.
Sau khi đưa Lâm Lạc đến dưới khu giảng đường, không đợi cô nói cảm ơn, người đàn ông ấy đã xoay người rời đi, dáng người cao lớn mà lại không rõ ràng.
Người đàn ông vẫn chưa đi xa, Lâm Lạc nhìn về phía anh, vai rộng eo thon chân dài, là một móc treo đồ biết đi.
Lâm Lạc thấy miệng và lưỡi hơi khô, cô vô thức nuốt nước bọt.
Cô bỗng phát hiện nửa người bên phải của anh ướt nhẹp, trên tay áo còn có giọt nước đang chảy xuống, nhanh chóng lướt qua mu bàn tay trắng nõn của anh rồi rơi xuống đất.
Lâm Lạc nhíu mày, cô sờ tay áo bên trái của mình, gần như là khô, ngoại trừ dính chút mưa lúc mới lao ra khỏi xe taxi.
Tuy người này trông lạnh như băng, có vẻ không muốn tiếp xúc với mọi người, nhưng nội tâm của anh… Dường như mềm mại hơn rất nhiều người.
Trái tim của Lâm Lạc như bị con côn trùng vô hại nào đó cắn một cái, hơi tê, hơi ngứa, cảm giác kỳ lạ này chưa từng xuất hiện.
Cô đang ngẩn ngơ thì bị Phạm Điềm ra đón cô kéo hồn về: “Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần là hôm nay thành phố B có mưa rồi, sao cậu vẫn quên mang ô…”
Thấy ánh mắt của Lâm Lạc dại ra, Phạm Điềm nhíu mày và nói to tiếng hơn: “Này, cậu đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Lạc hoàn hồn nhìn về phía xa xăm, bóng dáng của người đàn ông đã biến mất.
Cô hơi thất vọng nhưng nhanh chóng thu hồi ánh mắt và lắc đầu với Phạm Điềm: “Không nghĩ gì cả.”
Lâm Lạc kéo tay Phạm Điềm rồi khẽ cười: “Bọn mình đã nói cậu sẽ đưa mình đi ăn sạch thành phố B rồi đấy!”
…
*
Ba năm sau.
Từ trước đến giờ thành phố N luôn chiếm vị trí số 1 trong top 4 thành phố nóng nhất trên cả nước, cuối tháng 7 là thời điểm nóng nực nhất, sự oi bức mà mùa hè đem lại là vô tận.
Gần lúc chạng vạng, ánh nắng vẫn gay gắt như cũ, tia nắng xuyên qua cửa kính xe và chiếu vào trong xe, hai cô gái học năm tư đại học dùng túi che kín mặt mình.
Lâm Lạc đang lái xe về phía đại học N, nửa người trái của cô phơi dưới ánh mặt trời.
Dù trong xe bật điều hoà, cô vẫn cảm thấy làn da nóng rát đau đớn.
Lâm Lạc liếc nhìn thầy dạy lái xe của trường dạy lái xe trực thuộc đại học N ngồi bên ghế phụ, ông ta đang tựa lưng vào ghế ngồi, ngủ ngáy khò khò.
Rõ ràng cả buổi chiều người đàn ông trung niên này chẳng làm gì ngoài mắng nhiếc ba cô gái, còn than rằng mình mệt mỏi, thế mà chưa được bao lâu đã ngủ say như lợn chết.
Lâm Lạc đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của cô gái ngồi phía sau: “Đèn đỏ! Dừng xe!”
Giọng nữ và tiếng chó sủa chui vào tai cùng một lúc: “Gâu!”
“Gâu gâu!”
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, phát hiện đèn giao thông ở phía trước đang hiện 88 giây đèn đỏ.
Chân trái của cô nhanh chóng giẫm chân côn, sau đó chân phải giẫm chân phanh.
Xe bỗng khựng lại rồi ngừng hẳn.
Lâm Lạc lo sợ nhìn con chó và chủ nhân của nó ở phía trước.
Đó là một con Samoyed thuần trắng và có hình dáng to lớn, người toàn là lông trắng như tuyết. Lúc này chú chó đang sủa về phía Lâm Lạc với gương mặt tươi cười nhưng lại có vẻ kinh ngạc.
Chủ nhân của chú chó trắng có dáng người cao lớn mảnh khảnh, làn da trắng lạnh như tuyết không bao giờ tan trên núi tuyết Ngọc Long, góc nghiêng góc cạnh rõ nét, quai hàm sắc bén.
Nếu hai bên mặt cân đối thì có lẽ sẽ là người đẹp.
Lâm Lạc nuốt nước bọt, khát vọng muốn nhìn mặt chính diện của người đàn ông này liên tục nảy nở trong đầu.
Cô ấn còi xe theo bản năng, định doạ con Samoyed đang chặn trước người của người đàn ông và ồn ào làm cô não hết cả ruột.
Nhưng chú chó trắng không những không tránh ra mà còn kêu vui vẻ hơn.
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Lâm Lạc: “…”
Cô hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra, cất cao giọng: “Xin lỗi, bảo chó của anh đừng kêu nữa được không?”
Ánh mắt của cô vẫn nhìn vào người đàn ông nghiêng người về phía mình, dắt chó đi dạo mà lại không đeo dây vòng cổ, chẳng lẽ anh không biết để vậy rất nguy hiểm sao?
Cô mải nghĩ ngợi nên phân tâm, chân mất sức, buông cả chân côn lẫn chân phanh cùng một lúc, xe tiến lên phía trước một đoạn rồi dừng lại.
Lâm Lạc nhìn thấy chú chó trắng sợ hãi trốn ra sau chủ.
Lúc này chú chó vừa vô cùng kiêu ngạo đột nhiên cực kỳ yên lặng.
Cặp chân thon dài thẳng tắp của người đàn ông bị nó che đã lộ ra trước xe.
Lâm Lạc ngước mắt nhìn về nơi xa, đèn đỏ còn 10 giây.
Cô lập tức thay đổi vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, sau đó nhẹ nhàng chân thành bảo: “Xin lỗi, vừa rồi doạ anh và chó của anh, cho tôi xin thông tin liên lạc được không, lần sau tôi mời anh ăn cơm để bày tỏ sự…”
Người đàn ông không đợi cô nói hai chữ “Xin lỗi” đã cất bước rời đi.
Lâm Lạc sốt ruột: “Này này này, anh trai! Thế này nhé, số điện thoại của tôi là 186…”
Giọng nói này? Người đàn ông nhíu mày, bước chân hơi khựng lại, anh quay đầu nhìn Lâm Lạc.
Khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm nhau, hơi thở của Lâm Lạc như dừng lại, tim đập lỡ nhịp, hoàn toàn quên mất việc mình chưa nói xong.
Đôi mắt của anh lạnh lùng điềm tĩnh, trông có vẻ sâu thẳm và cô đơn, bên trong đồng tử đen nhánh không hề có cảm xúc dao động, tựa như hồ nước không có gợn sóng, nhìn thấu lòng người.
Ánh mắt này có vẻ quen quen.
Lâm Lạc sửng sốt, sau đó có thứ gì đó chui từ đáy lòng lên, đầu óc kêu ầm ầm như có sấm sét.
Thật sự là… Anh?
Thầy dạy lái xe đã tỉnh dậy từ khi xe dừng, lúc này ông ta đang lườm Lâm Lạc ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì rồi quát: “Người ta không ưa cô nên đã chạy rồi, cô ngẩn ngơ ở đây để cảnh sát đến bắt à? Chuyển sang đèn xanh từ lâu rồi đấy!”
Lâm Lạc hoàn hồn, cô nhìn sang cửa kính ở bên phải, người đàn ông rời khỏi đường lớn, bước lên vỉa hè đi tới công viên.
Chân của anh dài, bước cũng nhanh, chú chó chạy chậm theo sau anh, lông khắp người đung đưa.
Lâm Lạc xoay tay lái, rẽ sang bên phải.
Thầy dạy lái xe chuẩn bị nhắm mắt lại và ngủ tiếp bỗng lên tiếng: “Cô bị choáng à? Đi thẳng là về trường, cô rẽ làm gì?”
Lâm Lạc không kịp nói chuyện, thầy dạy lái xe lại mắng: “Cô lái xe kiểu gì đấy? Cô nhìn xem xe có đang chạy trên đường dành cho xe ô tô không? Cô đừng tưởng bây giờ cô học năm ba, vẫn còn 1 năm để lấy bằng lái! Tôi nói cho cô biết, với cái loại như cô, đừng nói 1 năm… Dừng dừng dừng! Sắp đâm vào người đi xe máy rồi!”
Lâm Lạc chỉ đành dừng xe, xe vừa dừng lại, cô đã bước xuống và chạy về phía công viên ở bên phải.
Vào công viên, không nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, cô lại đi về phía trước một đoạn thì thấy một con đường có hai ngã rẽ.
Cô nhanh chóng suy nghĩ rồi chọn con đường bên trái, đi đến cuối là một trạm xe buýt.
Dưới trạm xe không có người mà cô đuổi theo.
Lâm Lạc xoay người quay về, cuối con đường bên phải là một trung tâm thương mại lớn, hình như không được dẫn chó vào.
Lâm Lạc rất bất lực, cô ôm đầu rồi hét to: “A a a a a a!”
Quay lại chỗ đậu xe, cô không hề bất ngờ khi phát hiện xe của thầy dạy lái xe đã không còn ở đó nữa.
Lâm Lạc hơi bực bội, cô lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vang rất nhiều tiếng nhưng không ai nhấc máy, cô vừa định tắt thì đối phương nhấc máy: “Sao cậu lại gọi điện thoại cho mình vào lúc này, mình đang phỏng vấn. Nếu mình không được nhận thì tại cậu hết.”
“Mẹ kiếp, mình thấy anh ấy rồi…” Lâm Lạc vui mừng trong giây lát, sau đó cực kỳ buồn bã: “Nhưng người lại đi mất hút.”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát rồi bảo: “Vậy chứng tỏ hai người có duyên không có phận. Cậu nghĩ lại mà xem, ngoài việc cậu yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, ba năm qua cậu đến trường mình bao nhiêu lần rồi? Kết quả còn chẳng thấy được một sợi tóc đúng không?”
Biết đối phương lại muốn khuyên cô từ bỏ, cô vội vàng lên tiếng: “Sao cậu lại đi phỏng vấn vào giờ này?”
“Mình phỏng vấn xong từ lúc 3 giờ rưỡi, còn chưa ra khỏi công ty này thì chủ tịch của họ đã gọi điện cho mình và yêu cầu gặp trực tiếp. Vừa rồi mình đang nghe họ khen mình xuất sắc bằng nhiều cách khác nhau đấy, đang nghe thì bị cuộc gọi của cậu cắt ngang.”
Lâm Lạc: “…”
“Mà này, cậu block hết phương thức liên lạc của Viên Viên rồi à?”
Lúc này Lâm Lạc mới nhớ ra cô đã chặn hết tất cả thông tin liên lạc của Cam Tiểu Viên trong gần 1 tháng, cô lập tức giả ngu: “Thế á? Mình không nhớ… Mình còn có việc, cúp trước nha.”
Cô cúp máy, bắt xe về trường.
*
Buổi sáng Lâm Lạc đã hoàn thành tất cả bài thi để lấy bằng lái xe, sau đó cô về trường đặt cơm hộp, ăn xong thì ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh dậy đã gần 3 giờ rưỡi.
Cô nhanh chóng thay một bộ quần áo rồi cất căn cước công dân và sổ hộ khẩu vào túi, sau đó đi ra ngoài.
Còn nửa tháng nữa là căn cước công dân của cô hết hiệu lực.
Đến đồn công an, tìm cửa xử lý, sau khi hoàn thành xong những điều cần làm, Lâm Lạc cầm lấy biên lai xác nhận rồi đi ra ngoài.
Sau khi bước ra từ cửa tự động, cô nhìn thoáng qua khoảng sân trống trơn, một vật thể màu trắng không xác định đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Lạc ngẩn ra, còn chưa kịp làm gì, vật thể màu trắng kia bỗng chạy về phía này.
Cuối cùng người không đeo kính trừ lúc đi học như cô cũng nhìn thấy rõ vật thể kia.
Là một con Samoyed màu trắng to lớn.
Lúc chạy tai đung đưa, trông cực kỳ đáng yêu.
Cô vội vàng nhét giấy xác nhận và điện thoại vào túi, chạy nhanh ra phía cửa sân.
Lâm Lạc nghĩ, hầu hết chó được nuôi ở đồn công an đều sẽ cắn người.
Đi được một đoạn, cô nghe thấy ở đằng sau có tiếng chó sủa quen thuộc: “Gâu! Gâu!”
Lâm Lạc quay đầu lại theo bản năng, ánh mắt nghi ngờ đánh giá con chó đứng cách cô 1 mét.
Chẳng lẽ đây là con Samoyed mà cô gặp được ở đường lớn vào nửa tháng trước?
Nghĩ đến trường hợp này, Lâm Lạc lập tức nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông kia.
Trong sân chỉ có cô và một nữ cảnh sát khá lớn tuổi, cô vừa mới ra khỏi đồn nên chắc chắn người kia không có ở bên trong.
Lâm Lạc hơi thất vọng, cô xoay người định đi, ai ngờ nữ cảnh sát gọi cô lại: “Này, cô gái, cô quen con Samoyed này à, có biết chủ của nó là ai không?”
Lâm Lạc sửng sốt: “Con chó này đi lạc hả?”
Nữ cảnh gật đầu: “Đúng vậy, nửa tiếng trước có một người tốt bụng đưa nó đến đây. Chúng tôi không thể tra ra chủ của nó là ai, đành phải chờ chủ nó tự tới đón.”
Nữ cảnh sát chuyển chủ đề: “Tôi thấy con chó này như quen biết cô vậy, cô thử nghĩ xem đây có phải chó của hàng xóm cô nuôi không?”
Ồ ha ha… Đúng là trời xanh không phụ người có lòng, ông trời có mắt!
Trong mắt Lâm Lạc có ánh sáng, cô nhìn chằm chằm con chó ngốc nghếch to xác đang ngồi im rồi chợt bật cười.
“Tôi quen chủ của nó… Nhưng mà tôi không có thông tin liên lạc của anh ấy.”
Nữ cảnh gật đầu: “Vậy à. Chúng tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Lâm Lạc mỉm cười: “Để tôi ngồi chờ với nó.”
Thấy Lâm Lạc đi tới ngồi xuống bên cạnh con chó, nữ cảnh sát há hốc mồm.
Ngồi xổm một hồi, Lâm Lạc vươn tay xoa đầu chú chó: “Chó ngốc, chủ nhân của cưng vẫn độc thân đúng không?”
Chú chó nhìn về phía trước, không để ý tới cô.
Lâm Lạc chờ đến khi sẩm tối, chủ của chú chó vẫn chưa đến.
Tia sáng màu hồng đỏ cuối cùng ở phía xa xa trên bầu trời đã biến thành màu đen, khí nóng cũng dần bị gió đêm thổi đi, đèn ở đồn cảnh sát không biết được bật lên từ lúc nào.
Cảnh sát trực ban bước ra khuyên Lâm Lạc về nhà nhưng không có kết quả, ông ấy lại quay vào buôn chuyện với đồng nghiệp.
Lâm Lạc đặt đồ hộp cho chú chó, sau đó ngồi xổm bên cạnh nhìn nó ăn.
Cô sờ đầu nó, lòng bàn tay cảm nhận được đầu con chó rung lên khi nhai nuốt đồ ăn, tê dại.
Lâm Lạc không khỏi thở dài một hơi: “Chờ cưng ăn xong mami sẽ đi. Khu ký túc xá của mami có kiểm soát ra vào trong kỳ nghỉ hè, về muộn sẽ không vào được.”
Gương mặt đẹp lạnh lùng của người đàn ông vẫn còn trong đầu, không thể vứt đi được, Lâm Lạc lại thất vọng nhìn giờ.
Sau khi con chó ngừng ăn, Lâm Lạc dọn sạch rồi đứng dậy đi vứt rác.
Sau đó cô quay lại, ngồi xổm xuống ôm lấy con chó, dán mặt lên cổ nó bất chấp sự nóng bức.
Mùi hương trên người con chó thơm nằm ngoài dự đoán, giữa da và lông có mùi thảo dược thoang thoảng, dịu nhẹ mát mẻ.
“Có duyên gặp lại nhé.” Nếu còn có hy vọng.
Lâm Lạc đứng dậy, vẫy tay với con chó, trước khi xoay người, con chó đột nhiên kêu hai tiếng.
Sau đó cô thấy con chó lao về phía sau mình như một mũi tên.
-------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đảm bảo cả câu chuyện đều ngọt ngào (Càng ngày càng ngọt).