Editor: Gấc.
Lâm Lạc thấy Giang Vân Cảnh còn cười tươi hơn cô, cô không nhịn được véo má anh, hờn dỗi nói: “Cười như tên ngốc vậy.”
Giang Vân Cảnh thu hồi nụ cười, anh cụp mắt nhìn chằm chằm Lâm Lạc, giọng nói nặng nề mang theo sự uy hiếp: “Em lặp lại lần nữa đi.”
Lâm Lạc đảo mắt, nhanh chóng nói “Đồ ngốc”, sau đó chạy ra ngoài.
Chạy một đoạn ngắn, cô quay đầu lại lè lưỡi về phía anh: “Đồ ngốc đuổi theo em đi!”
Mắt trái của Giang Vân Cảnh giật giật, hơi dở khóc dở cười.
Sao cô gái này lại trẻ con như vậy chứ?
Anh bước nhanh về phía trước, đồng thời còn không quên dặn dò: “Em chạy chậm thôi, chú ý an toàn!”
Lâm Lạc sợ anh không đuổi kịp nên không đi quá nhanh, vẫn giữ khoảng cách ba đến bốn mét.
Bởi vì Lâm Lạc cố ý nhân nhượng, Giang Vân Cảnh nhanh chóng bắt được cô, ôm chặt trong lòng.
Lâm Lạc hơi khó thở, cô nói với giọng khàn khàn: “Buông em ra, đồ bi3n thái.”
Nói xong, Giang Vân Cảnh ôm chặt hơn: “Em nói lại đi.”
Lâm Lạc lập tức xin tha: “Em sai rồi, em sai rồi, chúng ta mau đi xem phim thôi!”
Giang Vân Cảnh buông cô ra, hôn lên trán cô: “Ừm.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trước khi tới rạp chiếu phim, Lâm Lạc cứ mè nheo với Giang Vân Cảnh mãi, cô đòi anh mua cánh gà và khoai chiên cho mình.
Trong mắt Giang Vân Cảnh tràn ngập ánh sáng dịu dàng, mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc, anh trầm giọng nói: “Buổi tối không được ăn nhiều đồ chiên rán như thế.”
Lâm Lạc ôm cánh tay của anh, đôi mắt sáng lấp lánh vô tội nhìn anh: “Hiếm khi mới đi xem phim, chỉ ăn một bữa thôi mà.”
Tay Giang Vân Cảnh bị cô ôm vào lòng, dán sát vào quần áo mỏng của cô, tai anh ửng đỏ, mặt hơi nóng.
Anh cố gắng rút tay ra, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Được, chỉ lần này thôi đấy.”
Lâm Lạc được voi đòi tiên mua rất nhiều đồ, lúc tới rạp chiếu phim đã gần 11 giờ rưỡi, đúng lúc 11 giờ rưỡi có một bộ phim kinh dị.
Lâm Lạc cười với Giang Vân Cảnh: “Tiểu Vân Cảnh có sợ ma không? Không sợ thì chúng ta xem bộ này!”
Giang Vân Cảnh nhìn cô rồi giơ tay véo má cô: “Em có chắc là mình không sợ không?”
Lâm Lạc gật đầu không chút chột dạ.
Hai người mua vé xem phim, khi soát vé đi vào bị một cô gái chặn lại, đối phương lịch sự nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, chỗ chúng tôi không cho phép mang đồ ăn bên ngoài vào rạp.”
Lâm Lạc mím môi, đáng thương nhìn cô gái: “Em đảm bảo sẽ không làm bẩn chỗ ngồi, đảm bảo không vứt rác lung tung, được không chị?”
Cô gái khó xử nhìn Lâm Lạc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Giang Vân Cảnh ở phía sau cô qua khóe mắt. Vừa rồi cô gái đã chú ý đến anh từ lúc hai người mua vé, cô gái rất muốn chụp ảnh khoe với bạn rằng mình đã gặp một người rất đẹp trai!
Cô gái đã làm việc ở đây hai năm, lần đầu tiên thấy người đẹp trai đến vậy. Tầm mắt của cô gái đánh giá anh từ trên xuống dưới, phát hiện tỉ lệ cơ thể của người đàn ông này cũng đạt điểm tuyệt đối.
Đệch, cực phẩm nhân gian.
Không chỉ vậy, anh còn đối xử với bạn gái vô cùng dịu dàng, tuyệt thật đấy!
Lâm Lạc thấy nhân viên soát vé lộ vẻ mê trai, trong lòng hiểu được đôi chút, cô kéo ngón tay của Giang Vân Cảnh.
Có lẽ hai người tâm linh tương thông, Giang Vân Cảnh lập tức hiểu ý của cô, giọng nói trầm thấp êm tai của anh vang lên: “Xin lỗi, bạn gái tôi rất đói, châm chước một chút được không?”
Trời đất ơi, giọng hay quá!
Cô gái ngơ ngác gật đầu.
Lâm Lạc kéo Giang Vân Cảnh đi vào bên trong, tốc độ rất nhanh.
Vào rạp, bên trong chẳng có ai, Lâm Lạc chọn vị trí ở giữa và ngồi xuống.
Cô cắm ống hút vào cốc coca, hút một ngụm to.
Lâm Lạc cắn ống hút, khó chịu nhìn Giang Vân Cảnh: “Trêu hoa ghẹo nguyệt! Bướm lả ong lơi!”
Giang Vân Cảnh lườm cô, lấy cốc coca trên tay cô rồi để ra xa: “Không được uống nữa.”
Lâm Lạc mở to hai mắt, khó tin: “Vừa rồi anh liếc mắt đưa tình với chị gái kia, vậy mà anh không biết ăn năn hối cải, còn giành đồ uống của em, đồ xấu xa!”
Giang Vân Cảnh bất lực, anh xoa đầu Lâm Lạc: “Đừng nghịch, buông ra mau.”
Lâm Lạc bóp eo anh, nhếch miệng cười: “Vậy anh trả đồ uống cho em đi!”
Hai người ồn ào một hồi, nhạc mở đầu phim u ám đã phát xong.
Lâm Lạc mở túi nilon, lấy khoai chiên ra, xé gói sốt cà chua và phết lên trên, ăn từng cái một.
Cốt truyện ở đầu phim rất tẻ nhạt, nói về một đám người trẻ tuổi làm quen với nhau, rất nhàm chán.
Lâm Lạc lấy giấy lau khô tay, cô li3m môi, quay đầu nhìn Giang Vân Cảnh.
Anh đang tập trung nhìn màn hình.
Lâm Lạc chậm rãi tới gần Giang Vân Cảnh, bàn tay lạnh lẽo sờ lên cổ anh, môi chạm vào vành tai của anh.
Cô thổi một hơi về phía anh, cười lạnh vài tiếng, chậm rãi bảo: “Em có một bí mật muốn nói cho anh, thật ra… Em là ma!”
Giang Vân Cảnh chỉ cảm thấy cổ ngứa, tai ngứa, trong hơi thở nhẹ của cô còn kèm theo mùi ngọt ngào thoang thoảng.
Yết hầu anh lăn lộn, đôi mắt đen láy sâu thẳm chứa đầy cảm xúc phức tạp.
Lâm Lạc thấy anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình, vậy nên cô quay đầu nhìn màn hình, đồng thời còn lẩm bẩm: “Bộ phim này hay đến vậy ư… A a a a a! Ma!”
Cô không khỏi nhào vào lòng Giang Vân Cảnh, ôm eo anh, đầu dán sát vào ngực anh, đôi mắt nhắm chặt.
Dư âm của Lâm Lạc còn chưa biến mất, nữ chính trong phim bị vướng vào đôi tay vươn lên từ dưới đất cũng bắt đầu hét: “A a a a a! Ma! Cứu tôi với!”
Ánh mắt Giang Vân Cảnh tối sầm, khoé môi nhếch lên: “Không phải là đồng loại của em à? Sợ cái gì?”
Lâm Lạc không lên tiếng.
Một lát sau, Lâm Lạc mở mắt ti hí, sau khi xác nhận không có hình ảnh đáng sợ, cô ngồi thẳng dậy, nheo mắt: “À thì… Bụng em hơi khó chịu, em đi vệ sinh một lát.”
Binh pháp Tôn Tử có câu: 36 kế, chạy là thượng sách.
Lâm Lạc xách đồ ăn vẫn chưa ăn xong, chuẩn bị bỏ chạy, cổ tay bỗng bị anh giữ lại.
Giang Vân Cảnh cười như không cười nhìn cô: “Mang đồ ăn vào nhà vệ sinh?”
Lâm Lạc đảo mắt, cười vừa ngây thơ vừa rạng rỡ: “Đúng vậy, thói quen cá nhân đó.”
…
Lối ra và lối vào của rạp chiếu phim ở cùng một chỗ, ở giữa có một dải ruy băng ngăn cách.
Cô gái soát vé đang ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân thì ngồi thằng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Cô gái nhìn thấy Giang Vân Cảnh và Lâm Lạc tay trong tay đi về phía này, mặt lộ vẻ khó hiểu, phim xong rồi ư? Cô ấy ngủ gật tận hai tiếng?
Cô ấy nhíu mày mở điện thoại ra xem giờ, còn chưa tới 12 giờ.
Cô gái soát vé định chào hai người họ, còn chưa mở miệng đã thấy người con gái kéo anh đẹp trai bên cạnh chạy đi.
Cô gái soát vé: “…”
Nhờ bộ phim, Lâm Lạc và Giang Vân Cảnh về nhà rất nhanh.
*
Trưa hôm sau, Giang Vân Cảnh từ phòng khám về, Lâm Lạc vẫn ngủ trên giường.
Cô gặp ác mộng suốt cả đêm, cứ nửa tiếng lại bừng tỉnh một lần.
Sáng sớm còn mơ thấy mình bị bóng đè. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Cho đến khi ánh nắng xuyên qua rèm và chiếu vào phòng, cô mới thật sự chìm vào giấc ngủ.
Lâm Lạc bị tiếng gõ cửa của Giang Vân Cảnh đánh thức, chậm rãi xuống giường và mở cửa ra, ngái ngủ nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.
Cô vẫn chưa tỉnh hẳn nên vô tình thốt ra lời âu yếm sến súa: “Wow, anh còn chói loá hơn cả mặt trời.”
Nói xong, cô giơ tay che mắt một cách lố lăng, cô không khép ngón tay lại mà hé mở để nhìn lén phản ứng của anh.
Nhưng Giang Vân Cảnh không có phản ứng gì, vẻ mặt vẫn thản nhiên, đôi mắt cũng bình tĩnh như trước.
“Em đi thay đồ đây.”
Nói rồi, Lâm Lạc xoay người, chuẩn bị đóng cửa lại thì trên eo bỗng có thêm một bàn tay, kéo cô ra bên ngoài.
Giang Vân Cảnh ôm cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “… Em có biết vừa rồi em rất đáng yêu không?”
Tay Lâm Lạc bám vào lưng Giang Vân Cảnh, tựa đầu vào vai anh.
Ôm một hồi, Lâm Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh một cách khó khăn: “Em biết. Hơn nữa em còn biết em không mặc đồ lót, anh mà còn áp sát vào…”
Lâm Lạc dừng lại một lát, giọng điệu yêu kiều: “Em sợ anh sẽ chạm vào một sân bay.”
Nói xong, Lâm Lạc cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Cô cắn môi nghĩ: Tại Chu Manh Manh và Lý Lam, tối nào cũng nhắc đi nhắc lại mấy thứ kỳ quái ở bên tai mình, mình đã bị họ dạy hư rồi.
Giang Vân Cảnh buông cô ra, vành tai ửng đỏ, mặt vẫn bình tĩnh: “Đi thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
…
Buổi chiều Lâm Lạc có tiết, tiết thứ nhất môn chính, [Nguyên lý hoá học] của thầy Trương.
Giang Vân Cảnh lái xe đưa cô về đại học N, trên đường, Lâm Lạc buồn chán kể chuyện của thầy Trương cho anh nghe.
“Thầy Trương là thầy giáo nghiêm khắc và cứng nhắc nhất trong viện của bọn em, năm nào cũng có rất nhiều sinh viên trượt vì ông ấy, năm ngoái hay là năm kia gì đó, có lớp bị trượt gần hết.”
“Rất nhiều người trượt kỳ thi khảo sát, cuối cùng không tốt nghiệp được vì môn [Nguyên lý hoá học] của thầy ấy.”
“Em nghe nói có một đàn anh học lại ba năm mà vẫn chưa qua môn được, cuối cùng phụ huynh tới trường học gây rối, nói đàn anh đó không thể tìm việc, ngày nào cũng ru rú trong nhà.”
“Đúng là không thể nói rõ được bằng một chữ sầu.”
Lâm Lạc tặc lưỡi, tỏ vẻ vô cùng đau lòng.
Giang Vân Cảnh liếc nhìn cô, nhíu mày nói: “Em nghỉ nhiều tiết như vậy, có qua môn được không?”
Lâm Lạc ngáp một cái, lười biếng đáp: “Nếu em không qua môn được thì có lẽ cả lớp em sẽ bị diệt sạch.”
Cuối cùng Giang Vân Cảnh cũng nhận ra ý đồ của Lâm Lạc khi nói với anh về thầy Trương.
Khen mình giỏi một cách trá hình.
Chỉ cô có thể làm được.
Đến đại học N, Giang Vân Cảnh lái xe vào trường, dừng ở hầm gửi xe.
Lâm Lạc nói: “Anh không cần lái vào đâu, đưa em đến cổng là được rồi.”
Giang Vân Cảnh không nói gì, anh xuống xe, vòng đến ghế phụ và mở cửa cho Lâm Lạc.
Lâm Lạc vừa xuống xe đã ôm eo Giang Vân Cảnh, mỉm cười ngọt ngào: “Hôn em một cái đi.”
Cô nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn tạm biệt mềm mại như lông vũ của anh.
Giang Vân Cảnh nhẹ nhàng hôn lên trán, đôi mắt, chóp mũi và cuối cùng là môi cô.
Lâm Lạc buông eo anh ra, vẫy tay với anh: “Em đi đây!”
Giang Vân Cảnh trầm giọng trả lời: “Anh đưa em đến ký túc xá.”
Lâm Lạc ngẩn ra, gật đầu: “Được thôi.”
Bởi vì là buổi trưa, trên đường không có người, Lâm Lạc kéo Giang Vân Cảnh, nghênh ngang đi trong khuôn viên trường.
Lúc gần đến ký túc xá, Lâm Lạc đột nhiên hỏi: “Buổi chiều anh có việc không?”
Lúc cô ngẩng đầu, ánh nắng màu vàng rực chiếu thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, làm anh lóa mắt.
Giang Vân Cảnh ngây người một lát, trả lời: “Không có việc gì.”
Lâm Lạc cười tủm tỉm nói: “Em hơi không muốn để anh đi, anh đi học một tiết với em được không?”