Editor: Gấc.
Ngày đầu tiên của năm mới, Lâm Lạc nổi hứng dậy sớm, gửi tin nhắn chúc mừng cho mọi người, gửi xong, đầu ngón tay dừng lại trên tên của Giang Vân Cảnh.
Còn chưa kịp làm gì, mẹ Lâm đã đẩy cửa vào: “Ra ăn sủi cảo!”
Lâm Lạc ngẩng đầu, nhìn mẹ Lâm với ánh mắt sáng lấp lánh: “Bà ngoại gói hả mẹ?”
Cô thích ăn nhất là sủi cảo bà ngoại gói, miếng to, vỏdày, thịt vừa nhiều vừa thơm ngon, bình thường rất thèm.
Thấy mẹ Lâm gật đầu, Lâm Lạc lập tức đặt điện thoại lên bàn, theo mẹ Lâm ra ngoài.
Cả nhà quây quần quanh bàn ăn để ăn cơm, bà ngoại nhìn khung cảnh náo nhiệt này, không khỏi than thở: “Thời gian trôi nhanh quá, một năm trôi qua trong chớp mắt.”
Bà ngoại cười nhìn Lâm Lạc đang ăn ngấu nghiến: “Năm nay Tiểu Lạc Lạc tốt nghiệp đúng không? Chọn được việc chưa?”
Lâm Lạc cúi đầu trả lời: “Học kỳ sau các công ty lớn tới trường cháu tuyển người, đến lúc ấy cháu sẽ xem xét thử.”
Thành thật mà nói, bản thân cô vẫn chưa biết sau khi tốt nghiệp nên tới phòng làm việc của Cam Tiểu Viên làm tác giả truyện tranh full-time, hay là công việc sáng đi chiều về, rảnh thì vẽ tranh.
Bà ngoại gật đầu, đổi chủ đề hỏi tiếp: “Bây giờ cháu cũng lớn rồi, lúc bằng tuổi cháu thì mẹ cháu đã kết hôn rồi đấy.”
Mẹ Lâm nghe thấy mẹ nhắc đến mình thì lập tức xen vào: “Con nhóc này có người yêu rồi.”
Bà ngoại thích thú: “Cậu nhóc đó ra sao vậy?”
Nhắc tới Giang Vân Cảnh, mẹ Lâm rất hài lòng, bà khen: “Là bác sĩ Trung y khám bệnh cho bố, mẹ từng khen y thuật của người ta giỏi, thu tiền có lương tâm. Mẹ chưa gặp cậu nhóc ấy, trông đẹp trai lắm!”
Động tác ăn sủi cảo của Lâm Lạc chậm lại, mặt hơi nóng, cô xấu hổ nhìn mẹ Lâm.
Trong lòng tràn đầy tự hào và kiêu ngạo.
Chỉ thiếu điều bổ sung một câu: Đương nhiên rồi.
Bà ngoại cười nói: “Thấy con hài lòng như vậy là mẹ yên tâm rồi.”
Một lát sau, bà ngoại lại nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, cậu bé có mấy anh chị em? Là con một à? Gần đây ngày nào bản tin pháp luật cũng chiếu các vụ kiện của anh chị em ruột, mẹ xem mà đau hết cả đầu… Vậy nên con một mới tốt, hơn nữa nhà mình chỉ có một mình Lạc Lạc, tốt nhất là nhà đối phương chỉ có một đứa.”
Mẹ Lâm nhìn Lâm Lạc, dùng ánh mắt hỏi Lâm Lạc có biết nhà bác sĩ Giang có mấy người con không.
Lâm Lạc do dự một hồi, cô lắc đầu: “Haizz, đang ăn Tết mà, bà ngoại đừng hỏi nữa, sau Tết con sẽ nói cho bà biết!”
Dứt lời, cô đặt bát đũa xuống và chạy về phòng.
Trên bàn, có tin nhắn đến, đèn báo cứ nhấp nháy mãi.
Lâm Lạc bước chậm tới, mở điện thoại lên, trên màn hình là những lời chúc giống nhau.
Ngón tay trượt xuống dưới, dừng lại khi thấy khung chat của Giang Vân Cảnh, cô thở dài, sao lúc nào cô cũng nghĩ đến anh thế nhỉ?
Hai tuần thực tập và một tháng nghỉ đông sau này phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy, Lâm Lạc gõ một hàng chữ lên khung chat: [Bác sĩ Giang, anh có thấy phòng khám của mình quá vắng vẻ và cần tuyển một trợ lý không?]
Giang Vân Cảnh lập tức gọi tới, anh bật cười, giọng nói hơi khàn: “Trợ lý?”
Nghe thấy giọng anh, lòng Lâm Lạc như được rót mật, cô cười tủm tỉm trả lời: “Đúng vậy.”
Cô chớp mắt, nhìn chằm chằm gương trên bàn: “Anh xử lý một mình mệt lắm, tuyển một trợ lý san sẻ việc với anh, anh còn có thể lười biếng, tốt thật đấy.”
Giọng Giang Vân Cảnh càng trầm hơn, ý cười tràn đầy lồ ng ngực: “Ừ đúng. Vậy em cảm thấy lương tháng bao nhiêu thì ổn?”
Lâm Lạc nhịn cười trả lời: “Em không rõ giá thị trường, anh hỏi người khác đi.”
Điện thoại im lặng một hồi, Giang Vân Cảnh nói với gọng trầm khàn: “Khi nào về trường? Anh nhớ em.”
Lâm Lạc c ắn môi dưới, đôi mắt loé lên ánh sáng dịu dàng: “Ngày mai em về trường.”
Không đợi đối phương trả lời, cô hừ một tiếng: “Rõ ràng chúng ta đang bàn về việc anh có cần trợ lý hay không, anh nói sang truyện khác làm gì?”
Giang Vân Cảnh cong môi mỏng: “Ngày mai anh lái xe đi đón em nhé?”
Lâm Lạc đặt tay lên cạnh bàn, vô thức gõ nhẹ, cô nghiêng cổ và mỉm cười: “Không cần đâu, anh tới đây, nhỡ đâu không đi được thì sao?”
Giang Vân Cảnh nhướng mày, giọng điệu trêu chọc: “Tại sao?”
Lâm Lạc đứng dậy, một tay cầm điện thoại, một tay nhặt quần áo trên sô pha lên: “Không có gì, lát nữa em phải về nhà, em thu dọn đồ đạc trước, khi nào về đến nhà sẽ liên lạc với anh.”
“Ừm được.”
*
Trưa hôm sau, Lâm Lạc ăn cơm xong và chuẩn bị về trường, mẹ Lâm nhìn cô như suy tư gì đó: “Không cần mẹ đưa về thật à?”
Lâm Lạc lắc đầu, cười nói: “Không cần thật mà.”
Cô vẫy tay: “Con đi đây, khi nào thực tập xong sẽ về, đừng nhớ con quá nhé!”
Ra khỏi khu dân cư, rẽ phải, lại đi về phía trước một đoạn, Lâm Lạc nhìn thấy một chiếc quen thuộc.
Cô đứng tại chỗ, lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ: [Hình như hôm nay em không về được rồi QAQ.]
Sau khi gửi tin nhắn, Lâm Lạc ngẩng đầu mỉm cười nhìn xe.
Giang Vân Cảnh đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy điện thoại rung lên, ánh mắt có tiêu điểm.
Anh mở ra, nhìn thấy lời Lâm Lạc nói thì vô thức nhíu mày.
Một lúc lâu sau, anh thất vọng trả lời: [Có việc gấp à?]
Gần như trả lời ngay lập tức: [Không có việc gì, chẳng qua là mẹ em không cho đi.]
Ánh mắt Giang Vân Cảnh trở nên u ám, lòng hơi bực bội, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt lướt qua gương chiếu hậu, bỗng dưng phát hiện bóng người trong người.
Môi mím chặt lập tức buông lỏng, mắt đen nheo lại, anh đáp: [Ừ, vậy anh về đây.]
Giang Vân Cảnh buông điện thoại xuống, xoay chìa khóa, tiếng ô tô nổ máy vang vài giây, giả vờ rời khỏi cho cô nhìn.
Lâm Lạc thấy thế thì vội hô: “Anh đẹp trai, chở em đi một đoạn với!”
Cô chạy chậm đến bên phải xe, mở cửa ghế phụ, vừa ngồi xuống đã bị lôi vào một cái ôm ấm áp.
Lâm Lạc tựa đầu lên khuỷu tay của Giang Vân Cảnh, nhìn gương mặt đẹp trai của anh với đôi mắt sáng lấp lánh: “Anh đẹp…”
Giang Vân Cảnh bịt kín đôi môi đỏ của Lâm Lạc với tốc độ nhanh như chớp, li3m m út, đè mạnh, cắn, hôn cho đến khi Lâm Lạc không thở nổi mới buông cô ra.
Lòng bàn tay anh vuốt nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, nụ hôn lại lên lên trên, mắt và mũi Lâm Lạc.
Lâm Lạc hơi nhột, cô không nhịn được cười, tiếng cười giòn giã nhẹ nhàng, êm tai hấp dẫn.
Giang Vân Cảnh lại hôn môi cô, đầu lưỡi đánh vào thành trì dễ như trở bàn tay, cướp lấy hơi thở ngọt ngào của đối phương.
Vài phút sau, Lâm Lạc đỏ mặt tức giận nói: “Xe dù(*)!”
(*)”Xe dù” để chỉ những xe kinh doanh vận tải nhưng không vào các bến bãi hoặc không đăng ký kinh doanh, hoặc núp dưới loại hình kinh doanh này (du lịch, hợp đồng) để hoạt động loại hình kinh doanh khác.
Giang Vân Cảnh khẽ cười, giọng nói khàn khàn: “Buổi trưa ăn gì, sao ngọt thế?”
Lâm Lạc véo mu bàn tay của anh, đặt lên môi và hôn: “Cứt chó.”
Giang Vân Cảnh: “…”
Lại thấy Giang Vân Cảnh cạn lời, Lâm Lạc hết sức vui mừng, cô ôm bụng cười ha ha, cả người lăn qua lộn lại trong lòng anh.
*
Theo lời của các đàn anh đàn chị khoá trước, việc thực tập sản xuất ngành khoá học chính là đi làm những việc vặt với người hướng dẫn trong xưởng, ngày nào cũng đi làm sớm và tan làm muộn hơn người hướng dẫn.
Một ngày trước khi thực tập, Lâm Lạc và bạn cùng phòng đã thoả thuận ngủ cùng nhau cho đến khi tự nhiên tỉnh, không ai được dậy sớm làm phiền đến những người khác.
Để buổi sáng có thể ngủ ngon hơn, ba người tiến hành trò chuyện sâu sắc vào ban đêm, chủ đề xoay quanh việc Lâm Lạc có người yêu đẹp trai, cuối cùng kết thúc với sự buồn bã của hai người ế.
Trước khi ngủ, Lâm Lạc nhìn điện thoại, gần hai giờ sáng.
Hôm sau chưa đến bảy giờ, điện thoại của Lâm Lạc đã vang lên.
Vang suốt mười phút.
Chu Manh Manh và Lý Lam đều bị đánh thức, chỉ có Lâm Lạc vẫn say giấc nồng.
Chu Manh Manh tức giận hét: “Điện thoại của ai? Ai? Ai?”
Lý Lam nhắm mắt lại trả lời: “Cậu nói nhỏ thôi, tai mình sắp nổ vì cậu rồi.”
Chu Manh Manh: “Cậu tắt điện thoại trước đi!”
Lý Lam: “Cậu câm miệng trước đi!”
Chu Manh Manh: “Cậu không tắt điện thoại thì mình không câm miệng!”
Lý Lam: “Không phải điện thoại của mình!”
Chu Manh Manh: “Vậy cậu cãi nhau với mình làm gì?”
Lý Lam: “Giọng cậu còn to hơn cả tiếng chuông!”
…
Lâm Lạc bị tiếng tranh cãi của hai người đánh thức, cô giơ tay lên mắt, giọng nói hơi khàn: “Hai cậu đừng làm ồn nữa!”
Chu Manh Manh và Lý Lam: “Cậu tắt điện thoại được không?”
Lúc này Lâm Lạc mới chú ý tới bên chân rung rung, cô bỏ cánh tay đang che mắt ra, cố gắng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, cầm điện thoại lên rồi bấm nghe và đưa lên bên tai.
Nói chuyện gằn từng chữ, giọng điệu không tốt: “Ai vậy?”
Giang Vân Cảnh ngẩn người trong chốc lát, hoá ra cô nhóc này cũng tức giận lúc mới dậy.
Anh cong môi, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Anh mua bữa sáng cho nhóm ký túc xá của em, em xuống lấy đi.”
Lâm Lạc cầm điện thoại, không muốn nói chuyện.
Một hồi lâu không có tiếng động gì, Giang Vân Cảnh hỏi bằng giọng trầm khàn: “Còn đó không?”
Lâm Lạc nhắm mắt lại, ngáp: “Còn, em đang thu dọn đồ.”
Dứt lời, Lâm Lạc nằm xuống: “Manh Manh, Lam Lam, ăn sáng xong rồi hẵng ngủ tiếp, có người mua bữa sáng cho chúng ta.”
Chu Manh Manh lại tỉnh táo hơn một chút: “Bữa sáng gì?”
Lâm Lạc thuận miệng lẩm bẩm: “Không hỏi, chắc là bánh bao súp gạch cua gì đó, hôm qua mình nói muốn ăn… Mình buồn ngủ quá…”
Chu Manh Manh đột nhiên bật dậy, giường cô ấy và giường Lâm Lạc sát cạnh nhau, cô ấy nhanh chóng bò lên giường Lâm Lạc và vén chăn của cô lên: “Vậy cậu đi xuống dưới nhanh lên!”
Lâm Lạc: “…”
Sau khi rửa mặt chải đầu qua, Lâm Lạc mơ màng đi xuống dưới, nhìn thấy Giang Vân Cảnh, cô lập tức lao vào lòng anh, tay ôm eo anh, đầu dựa vào lồ ng ngực của Giang Vân Cảnh.
Lâm Lạc lại ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Em ngủ thêm một lát, buổi trưa tới phòng khám ăn cơm với anh.”
Giang Vân Cảnh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Ôm một hồi, Lâm Lạc buông tay, nhận lấy đồ trên tay Giang Vân Cảnh rồi đi lên.