Em Ngọt Hơn Cả Mật

Chương 35



Editor: Gấc.

Giữa tháng 2, nhiệt độ ấm hơn, trời đông giá rét lạnh thấu xương đã trôi qua hơn một nửa.

Lâm Lạc đi ra ngoài dạo thường xuyên hơn, không còn ru ru trong căn phòng 28 độ nữa, liên tục vẽ truyện mới và nhớ nhung một người mà chẳng phân biệt ngày đêm.

Ngày mồng bảy Tết là Lễ Tình Nhân.

Lâm Lạc dậy rất sớm, hơn 7 giờ đã dậy, cô tắt điều hòa, mở cửa sổ, lạnh băng, không khí trong lành ập vào mặt , lập tức tràn đầy lồ ng ngực.

Cô dùng khăn quàng cổ mà Giang Vân Cảnh tặng để bịt mũi và miệng, tầm mắt lướt qua mái nhà, nhìn bầu trời ở phía xa.

Phía chân trời nhà những đám mây đen di chuyển chậm rãi, có vẻ nặng nề và hoang vắng.

Một lát sau, khi những đám mây đen dần di chuyển, cuối cùng ánh sáng chói loá cũng chiếu xuống từng chút một.

Lâm Lạc nhắm mắt, lấy mu bàn tay che lên mặt, một tay khác lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh.

Cô vừa ra khỏi phòng, mẹ Lâm và bố Lâm nhìn về phía này cùng một lúc, hai người tỏ vẻ quả nhiên là như thế.

Lâm Lạc sờ đầu mình, khó hiểu hỏi: “Bố, mẹ, sao hai người cười đáng sợ thế?”

Bố Lâm và mẹ Lâm liếc nhau, cười nói: “Không có gì, tới đây ăn sáng đi.”

Lâm Lạc đi tới ngồi xuống, cô nhìn bát cháo trước mặt, ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay bố mẹ đi thăm họ hàng à?”

Bố Lâm gật đầu: “Ừ, hôm nay tới nhà bác con.”

Lâm Lạc “Ồ” một tiếng, cúi đầu nghiêm túc ăn bữa sáng, sau đó đứng dậy đi vào phòng.

Mẹ Lâm và bố Lâm nhìn nhau, mẹ Lâm gọi Lâm Lạc lại: “Con không ra ngoài à?”

Lâm Lạc ngơ ngác quay đầu lại: “Hả? Con ra ngoài làm gì?”

Khóe miệng mẹ Lâm giật giật, bà xua tay: “Không có gì, mẹ và bố con tưởng con cũng muốn đi thăm bác con.”

Lâm Lạc nhướng mày, về phòng, mở điện thoại, thông báo ngày lễ bỗng nhiên hiện lên —— Hôm nay là ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân.

Cô nheo mắt, bỗng nhiên nhận ra lý do vẻ mặt của bố mẹ kỳ quái như thế.

Bình thường cô toàn dậy lúc 11 12 giờ, hiếm khi cô dậy sớm, còn đúng vào Lễ Tình Nhân?

Khoan đã… Lễ Tình Nhân?

Cô cầm điện thoại và nở nụ cười ngốc nghếch.

Mẹ Lâm và bố Lâm đang dọn nhà, chợt thấy Lâm Lạc lao ra ngoài như một cơn gió, cô còn để lại một câu: “Bố mẹ, con ra ngoài đây!”

Đi xe buýt và tàu điện ngầm hơn một tiếng, Lâm Lạc đến khu chung cư của Giang Vân Cảnh, nhập mật mã đi vào, đi thang máy lên tầng.

Cô đứng ngoài cửa, nhón chân nhìn từ mắt thần vào trong nhà, nhưng không thể nhìn thấy gì.

Lâm Lạc lại nhìn xung quanh rồi đi đến cầu thang bộ, cầm điện thoại ghi âm, sau đó lại quay về cửa.

Cô gõ cửa, tiếp đó tăng âm lượng điện thoại đến lớn nhất, cũng chỉnh giọng thành giọng ông chú: “Anh Giang, anh có ở nhà không? Mãn Hán Toàn Tịch mà anh đặt đã đến rồi! Ra đây lấy đi!”

Làm hết mọi thứ, Lâm Lạc không nhịn được cười, cô ngồi xuống đất mà ôm cái bụng hơi đau.

Giang Vân Cảnh đang quét rác, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, đuôi lông mày anh nhướng lên, hơi hoang mang.

Một suy nghĩ chợt xuất hiện, làm hơi thở của anh chậm lại, nhịp tim dần tăng nhanh.

Anh tuỳ tiện ném chổi xuống, cất bước đi ra ngoài cửa.

Người bên ngoài không chờ được nên lại bật đoạn ghi âm.

Anh nhìn qua mắt thần, không thấy bất cứ ai, trong lòng càng hoang mang hơn.

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Giang Vân Cảnh hơi ngập ngừng, yết hầu anh lăn lộn, cuối cùng kéo cửa ra, đột nhiên bắt gặp má lúm đồng tiền như hoa của Lâm Lạc, nụ cười của anh chẳng thể nào thu hồi được.

Lâm Lạc cười tủm tỉm đứng dậy, cô đi vào đóng cửa lại: “Thất vọng không? Không có Mãn Hán Toàn Tịch, chỉ có một người tới ăn ké.”

Mắt Giang Vân Cảnh lóe lên, vẻ mặt càng thêm dịu dàng, sau đó anh gật đầu: “Bình thường.”

“Bình thường? Vậy chính là thất vọng rồi. Em đi đây…” Lâm Lạc xoay người định mở cửa.

Cơ thể lại bị người phía sau ôm lấy, lưng cô kề sát ngực anh, cánh tay săn chắc của anh ôm chặt lấy vai cô, giọng nói nặng nề: “Em không đi được đâu.”

Đầu Lâm Lạc vẫn mơ màng, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt sáng lấp lánh, làm cái cổ trắng nõn càng dài hơn, cô cười nói: “Nếu em không về, bố mẹ em sẽ báo cảnh sát bắt anh.”

Giang Vân Cảnh hôn lên trán cô: “Thế à?”

Lâm Lạc li3m đôi môi khô khốc, không trả lời.

Cô giãy giụa xoay người, nhón chân, đôi tay ôm lấy cổ anh, hôn lên một anh một cách nóng bỏng.

Hơn hai mươi ngày bọn họ không gặp, cô thật sự nhớ anh muốn chết.

Lâm Lạc vụng về mút môi anh, hàm răng cắn nhẹ, lưỡi thử luồn vào trong miệng anh.

Giang Vân Cảnh ngơ ngác để cô trêu chọc một hồi, đến lúc này mới nắm bắt cơ hội biến bị động thành chủ động, đầu lướt quấn chặt lấy lưỡi cô, không cho cô trốn thoát.

Không biết qua bao lâu, hai người buông đối phương ra, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn người trước mặt.

Lâm Lạc bỗng nhiên lui ra phía sau vài bước, đi dạo một vòng rồi quay lại, trên gương mặt nhỏ có chút khoe khoang: “Áo phao mới của em đẹp không? Mới mua hồi Tết đấy, mẹ em rất đau lòng khi trả tiền, em cũng không nỡ nhìn…”

Đuôi lông mày của Giang Vân Cảnh treo đầy ý cười, anh gật đầu: “Ừ, đẹp, em mặc gì cũng đẹp.”

“Không đẹp bằng anh.” Lâm Lạc nghiêm túc trả lời.

Giang Vân Cảnh xoa đầu Lâm Lạc, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô rồi hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Cô gật đầu: “Ăn rồi, lát nữa bọn mình đi đâu hẹn hò? Xem phim? Công viên giải trí? Hay là…”

Lâm Lạc lại nghĩ đến mấy hình ảnh không phù hợp với trẻ em, cô không khỏi chu môi, ánh mắt mơ hồ vô định.

Mắt Giang Vân Cảnh lóe lên: “Gì cũng được.”

Chỉ cần em ở đây thì mọi thứ đều ổn.

*

Cuối tháng 2, đại học N khai giảng, luận văn tốt nghiệp của Lâm Lạc vẫn chưa có tiến triển gì, nghỉ đông ở nhà xem mấy bài luận văn, nhưng dàn ý bài văn cũng chưa viết.

Sau khai giảng, giảng viên hướng dẫn của Lâm Lạc đã tập hợp các sinh viên năm bốn của mình lại, sửa kế hoạch thí nghiệm cho họ, sau đó nói lại cho họ những vấn đề cần chú ý trong quá trình thí nghiệm.

Cuối cùng dặn bọn họ có gì không hiểu thì có thể hỏi đàn chị và đàn anh trong phòng thí nghiệm.

Lâm Lạc và Chu Sầm không chỉ cùng giảng viên hướng dẫn mà còn cùng lớp, sau bốn năm, hai người cũng được coi là khá thân quen, trước đây thường xuyên làm thí nghiệm cùng nhau trong tiết thí nghiệm.

Chủ đề của Lâm Lạc là [Nghiên cứu về khả năng ức chế vi khuẩn lam ở hồ Thái bằng Trung dược], lúc ấy cô chọn chủ đề này vì nhìn trúng mấy chữ phía sau.

Sáng thứ hai, Lâm Lạc rửa sạch dụng cụ thí nghiệm rồi bỏ vào tủ sấy, sau đó đeo balo ra khỏi trường.

Sau khi ăn một bát hoành thành ở quán bánh bao nước Kê Minh trước cổng trường, cô bắt taxi đi đến phòng khám Trung y nhà họ Giang, cô đẩy cửa đi vào, có hai người đang ngồi trước mặt Giang Vân Cảnh.

Giang Vân Cảnh đang khám cho một người trong số đó, người còn lại thì chống cằm ngủ gật.

Lâm Lạc đi vào trong, vòng qua chỗ khám bệnh và đi vào phòng.

Giang Vân Cảnh đang tập trung bắt mạch, không ngẩng đầu lên, người được anh bắt mạch bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Bác sĩ Giang, hình như vừa rồi tôi thấy một người lẻn từ phía sau anh vào bên trong.”

Người kia chỉ nhìn thoáng qua, không thấy rõ Lâm Lạc là nam hay nữ, tốt hay xấu, anh ấy thấy Giang Vân Cảnh bình tĩnh như vậy thì hỏi: “Bác sĩ Giang, anh không sợ trong phòng có trộm à?”

Giang Vân Cảnh ung dung đáp: “Bạn gái của tôi.”

Người bệnh xấu hổ gật đầu: “Ồ.”

Lâm Lạc nằm trên giường của Giang Vân Cảnh chờ anh, chẳng được bao lâu đã mơ màng ngủ thiếp đi, ý thức cực kỳ hỗn loạn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô lập tức tỉnh táo lại.

Lâm Lạc không có mở mắt, chỉ yên lặng nằm đó, mặt thả lỏng, hơi thở đều đặn.

Giang Vân Cảnh nhẹ nhàng đi tới đắp chăn cho Lâm Lạc, sau đó ngồi bên cạnh nhìn cô.

Nhìn một hồi, anh duỗi tay, lòng bàn tay chậm rãi đi xuống dọc theo trán của Lâm Lạc, cuối cùng dừng trên khoé môi cô.

Mỗi lần cô mỉm cười, bên môi đều có hai má lúm đồng tiền không lớn không nhỏ, làm tim anh ngứa ngáy, luôn muốn chọc một cái.

Lâm Lạc tưởng anh phát hiện cô giả vờ ngủ cho nên ở cố ý trêu cô, cô mở mắt ra: “Bác sĩ Giang, lâu rồi không gặp.”

Giang Vân Cảnh ngẩn người, anh cong cong môi: “Ừ. Sao em nói là khai giảng bận làm thí nghiệm?”

Lâm Lạc kéo tay anh, đứng dậy tiến đến bên cạnh anh và ngồi xuống, dịu dàng nói: “Vẫn chưa bắt đầu thí nghiệm, em tới mua thuốc.”

Cô tựa đầu lên vai anh: “Tiện thể đến thăm anh.”

Lâm Lạc lấy một tờ giấy từ trong túi ở bên cạnh, đọc từng câu từng chữ: “Đại hoàng, hổ trượng, hà thủ ô, bã đậu.”

Giang Vân Cảnh nghiêng đầu, cụp mắt nhìn đầu Lâm Lạc, hỏi: “Muốn bao nhiêu?”

Lâm Lạc mím môi, nghiêm túc giơ ngón tay ra đếm: “Bao nhiêu tiền một cân?”

Giang Vân Cảnh khẽ cười: “Nếu em muốn rẻ thì, 1314——”

Lâm Lạc bóp ngón tay anh: “Rẻ thêm chút nữa được không?”

Giang Vân Cảnh cười tươi hơn: “520?”

“Được rồi không đùa nữa, mỗi thứ em cần khoảng 300 gram, liệu có vét sạch kho của anh không?”

Giang Vân Cảnh lắc đầu: “Không sao, không có chuyện đó đâu.”

Lâm Lạc đứng dậy, kéo Giang Vân Cảnh ra ngoài: “Vậy phối thuốc nhanh giúp em, em phải về làm thí nghiệm.”

Giang Vân Cảnh: “…”

Giang Vân Cảnh phối thuốc xong với vẻ mặt vô cảm, sau đó dùng bốn chiếc túi giấy gói riêng từng loại Trung dược, lại lấy một chiếc túi nhỏ màu đen trong ngăn tủ ra, thả túi giấy vào. Làm xong những việc này, anh đặt túi lên bàn.

Lâm Lạc nghĩ hẳn là dụng cụ đã khô, cô xách túi, nói cảm ơn rồi xoay người định đi.

Cổ tay mảnh khảnh chợt bị người ta giữ chặt từ phía sau, cô nhíu mày quay đầu lại nhìn Giang Vân Cảnh: “Sao vậy?”

Ánh mắt lóe lên, nhận ra được điều gì đó, Lâm Lạc cười: “Anh không muốn em đi à?”

Ánh mắt Giang Vân Cảnh tối sầm, anh nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn động lòng người của cô, môi mím chặt, một lát sau mới chậm rãi nói: “Vội đi thí nghiệm đến mức đó à?”

Lâm Lạc gãi đầu, xấu hổ cười: “Kỹ năng viết luận văn của em rất tệ, em sợ em không nhanh chóng viết luận văn thì sẽ không còn nhiều thời gian…”

Giang Vân Cảnh gật đầu như suy tư gì đó.

Lâm Lạc vòng qua bàn khám bệnh, tiến tới ôm cánh tay anh: “Chờ em thí nghiệm xong, ngày nào em cũng tới tìm anh, được không?”

Giang Vân Cảnh còn chưa trả lời thì đã có người đẩy cửa vào: “Bác sĩ còn khám không?”

Cảnh này khá quen thuộc, Lâm Lạc nhìn Giang Vân Cảnh: “Vậy em đi đây. Bye bye.”