Phó Hiển nói: Yêu đương có thể với bất kỳ ai, nhưng kết hôn thì anh chỉ chọn người dưới 26 tuổi.
Vì thế, đúng vào ngày sinh nhật 26 tuổi của tôi, Phó Hiển đã lừa tôi đi đến một nơi cách xa ngàn dặm, rồi cầu hôn cô thực tập sinh mới đến.
Anh cho vệ sĩ canh cửa, cảnh báo họ: “Không được để Ninh Dạng lên đây.”
Nhưng đến khi nghi thức cầu hôn kết thúc, tôi vẫn không xuất hiện.
Anh bắt đầu hoảng loạn.
Bình luận bay đầy màn hình: 【Nữ chính rốt cuộc đang làm gì vậy? Cô ấy không biết Hiển ca của chúng ta chỉ chờ cô ấy đến cướp hôn thôi sao?】
【Nam chính lần này thực sự tan vỡ rồi.】
【Thật đấy, người nhạy cảm thật sự cần một tình yêu không bao giờ nguội lạnh.】
【Cô ấy đúng là đã thay đổi, nếu là tôi, cho dù Phó Hiển có dựng lên đầy gai nhọn, tôi cũng chỉ muốn ôm lấy chúng, ôm lấy anh ấy.】
Tôi chỉ khẽ cười, không khóc, không làm loạn.
Quay lưng bước lên chuyến bay ra nước ngoài.
Tôi nghĩ, có lẽ thật sự là do tôi có vấn đề.
Tôi thừa nhận, tôi đúng là đã thay đổi.
1.
Tâm trạng của Phó Hiển hôm nay không tốt, từ lúc sáng sớm tôi đã cảm nhận được điều đó.
Khi chuông báo thức vang lên, tôi vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng theo phản xạ quen thuộc, tôi với tay tắt chuông.
Sau đó theo bản năng xoay người lại, định ôm lấy anh.
Phó Hiển tránh ra.
Tôi lập tức tỉnh táo, mở bừng mắt.
Chỉ thấy bóng lưng anh đang quay về phía tôi, lặng lẽ mặc quần áo.
Khí áp quanh anh trầm xuống đến mức đáng sợ, không nói một lời liền rời khỏi phòng ngủ.
Tôi ngơ ngác ngồi trên giường, tim chợt hụt một nhịp.
Vô thức nhìn sang màn hình bình luận.
Bình luận đã nổ tung.
【Còn ngơ ngác cái gì? Hiển ca sắp tức c/h/ế/t rồi kìa.】
【Đổi lại là vợ bạn ngủ quay lưng với bạn cả đêm không rõ lý do, bạn không tức à?】
【Hiển ca thức trắng cả đêm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng nữ chính mà sắp khóc rồi.】
【Tôi sắp đau lòng c/h/ế/t mất, chỉ có nữ chính là vô tâm vô phế, ngủ say như heo c/h/ế/t.】
Thì ra anh tức giận vì tôi ngủ quay lưng lại với anh tối qua?
Nhưng tôi thực sự mệt mỏi quá rồi.
Hôm qua ở hội chợ có trục trặc.
Thực tập sinh mới được giao nhiệm vụ đặt rượu.
Cô ấy đặt sai ngày, lẽ ra rượu phải đến hôm qua.
Nhưng khi gọi điện đến bên cung cấp, họ lại bảo: “Các bạn đặt ngày 17 mà, còn hai ngày nữa cơ mà?”
Tôi nhìn cô thực tập sinh.
Cô ấy mắt ngấn lệ, rồi òa khóc.
“Em không biết, sao lại như vậy được?”
“Em thật ngu ngốc, chút chuyện như thế mà cũng làm không xong.”
“Tất cả là lỗi của em, nhưng em không cố ý.”
“Chị đừng nhìn em như vậy được không, em cũng rất mệt, áp lực lớn, còn phải lo không biết có được giữ lại không.”
“Hu hu… mọi người đều bắt nạt em.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã vừa khóc vừa bỏ chạy.
Vài phút sau, Phó Hiển gọi điện đến: “Chuyện đã xảy ra rồi thì giải quyết là được, em làm khó một thực tập sinh làm gì?”
Giọng điệu bảo vệ cô ta khiến tim tôi nhói lên.
Bình luận lại cười rộ lên.
【Tiểu Kiều Kiều của Phó lại đang giành giật sự tồn tại rồi.】
【Vợ đã một tiếng năm mươi hai phút không nhắn tin cho tôi, tôi giận rồi!】
【Cái cô thực tập sinh này đúng là vừa yếu đuối vừa giảo hoạt, nếu không phải để kích thích nữ chính thì Phó Hiển chẳng thèm đoái hoài đến cô ta, cô ta thật sự nghĩ mình đặc biệt chắc?】
【Cười c/h/ế/t mất, trên đời này không ai mạnh miệng hơn anh ta.】
【Đừng có nhổ cây phát tài nữa, nó sắp trọc đầu rồi.】
【Nhìn cái vẻ mặt uất ức kia kìa, phải được vợ dỗ dành mới ổn.】
Nhưng tôi phải dỗ thế nào?
Cảm giác bất lực trong lòng khiến tôi mấy lần mở miệng mà chẳng nói nổi thành lời.
Đại Lưu chạy tới: “Chị Dạng, em liên hệ được rồi, là bên đối tác từng hợp tác trước đây, họ có thể đến cứu nguy. Chỉ là thiếu nhân lực, cần chúng ta tự bốc hàng.”
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nói với người ở đầu dây bên kia vẫn đang im lặng chờ đợi: “Biết rồi, tôi bận, cúp máy đây!”
Đó không phải là phản hồi mà Phó Hiển muốn.
Lẽ ra tôi phải như những gì trong bình luận nói, buông bỏ công việc, chạy về tìm anh.
Nói với anh rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn là người quan trọng nhất.
Nhưng tôi không làm được.
Hoặc nói đúng hơn là, tôi ngày càng không làm được nữa.
2.
Suốt cả ngày, từ lúc chuẩn bị đến khi kết thúc, mọi người đều kiệt sức.
Khi tôi thu dọn xong đồ đạc và rời khỏi hội trường, liền nhìn thấy Phó Hiển đang đứng chờ bên lề đường.
Anh hút t/h/u/ố/c.
Trong làn khói mờ ảo, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn tôi, như thể đang nhìn một người xa lạ nào đó trên phố.
Tôi khựng lại, thoáng chốc thậm chí còn thấy sợ phải bước tới gần.
Anh sẽ để ý đến tôi chứ?
Liệu có phải trước khi tôi kịp tới gần, anh sẽ lạnh lùng đóng sầm cửa xe rồi bỏ đi?
Hoặc buông ra một câu châm chọc: “Cô là ai, tôi quen cô sao?”
Những chuyện như vậy tôi đã trải qua quá nhiều lần.
Tôi phải quấn lấy anh, làm nũng lấy lòng, mới có thể khiến cơn giận trong anh nguôi đi.
Nhưng tôi thực sự quá mệt rồi.
Ngay cả một nụ cười gượng tôi cũng thấy khó khăn.
Đúng lúc đó, thực tập sinh Lâm Tri chạy ra, tung tăng vui vẻ.
“Ông chủ, anh thật sự đến đón em à?”
“Em chỉ tiện miệng nói thôi mà, hì hì, anh đối tốt với em quá.”
“Đi thôi, em dẫn anh đi ăn bún qua cầu.”
Tôi nhìn thấy khóe môi Phó Hiển khẽ cong lên, rồi anh mở cửa xe, che chắn cho thực tập sinh ngồi vào trong.
Sau đó vòng lại ghế lái.
Trước khi cửa xe đóng lại, anh ngừng lại mấy giây.
Anh đang đợi.
Đợi tôi gọi anh lại.
Đợi tôi mạnh mẽ bước đến đuổi thực tập sinh đi.
Và trong cái vẻ mặt dửng dưng của anh, túm lấy cổ áo anh, nói: “Anh là của tôi.”
Nhưng tôi không động đậy.
Đôi chân như đổ chì nặng trĩu.
Cuối cùng, cửa xe “rầm” một tiếng đóng lại.
Phó Hiển rồ ga lao đi.