Em Rời Đi Không Phải Vì Hết Yêu

Chương 3



Tôi đến nhà họ Phó khi mới 8 tuổi.

Mẹ tôi tái hôn với chú của Phó Hiển.

Họ thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới, nên gửi tôi về ở nhờ tại nhà cũ của nhà họ Phó.

Tuy trên danh nghĩa tôi là tiểu thư nhà họ Phó, nhưng thực ra cũng chẳng khác gì người hầu.

Tôi bám theo bảo mẫu, quản gia, vừa ngoan ngoãn vừa biết lấy lòng, giúp họ làm chút việc lặt vặt, họ sẽ đối xử với tôi tốt hơn một chút.

Lần đầu tiên tôi gặp Phó Hiển là trong một buổi tiệc gia đình của nhà họ Phó.

Cậu ấy đi cùng mẹ, trông như một tiểu vương tử cao quý.

Nói năng khéo léo, hành xử đúng mực.

Vậy mà chỉ vì một miếng thịt cậu ấy không ăn, mẹ cậu đã kéo cậu ra một góc vắng, hung hăng cắn mạnh vào cánh tay cậu.

“Ngay cả con cũng coi thường mẹ phải không? Con y như cái đồ bạc tình bạc nghĩa là cha con, bọn người nhà họ Phó các người đều khinh rẻ mẹ!”

Cậu ấy không khóc, cũng không tránh né, như một con búp bê vô hồn.

Thật tội nghiệp.

Thế là tôi lấy viên sôcôla duy nhất trong tay mình đưa cho cậu ấy.

Cô bảo mẫu nói đó là đồ nhập khẩu, làm thủ công, rất đắt, ăn rồi sẽ không còn nữa.

Tôi vẫn luôn không nỡ ăn, định chờ mẹ về để cho mẹ.

Nhưng lúc đó, tôi nghĩ, đưa cho Phó Hiển cũng được.

Từ đó, mỗi lần cậu ấy đến nhà cũ, tôi đều đem hết những món ngon mình lén để dành ra đưa cho cậu.

Cậu ấy lặng lẽ ăn.

Còn tôi thì ríu rít kể chuyện không ngừng.

“Sau đó thì sao?”

Cậu ấy bỗng hỏi.

Đó là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện với tôi.

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Sau đó con chim bay mất rồi, con mèo nhào hụt, em cười phá lên, con mèo quay lại lườm em một cái. Anh biết không, nó trừng mắt với em đấy.”

“Ngốc!”

“Đúng, con mèo thật ngốc.”

“Tôi nói em ngốc.”

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi.

Tôi luôn mong mẹ quay về.

Nếu không trông được mẹ, tôi lại mong Phó Hiển đến.

Tôi tích cóp rất nhiều đồ ăn vặt, và đầy ắp những câu chuyện muốn kể.

Sau này, Phó Hiển lại đến, nhưng đi cùng cậu là một tin dữ.

Mẹ tôi và chú của Phó Hiển cùng gặp tai nạn xe, qua đời.

Năm đó, tôi 11 tuổi.

Nhà họ Phó không còn lý do gì để nuôi tôi nữa, tôi cũng không còn người thân nào.

Họ quyết định đưa tôi vào cô nhi viện.

Tôi mơ màng nhìn tất cả mọi người.

Không hiểu vì sao chỉ sau một đêm, tôi lại mất hết mọi thứ.

Chỉ có Phó Hiển là bước tới, nắm lấy tay tôi.

“Tôi muốn cô ấy.”



6.

Rời khỏi công ty, tôi đến quán cà phê gần đó.

Ngồi thật lâu.

Thật ra với tôi, việc có phụ trách buổi triển lãm lần này hay không… không quan trọng.

Đây vốn dĩ không phải là công việc tôi yêu thích.

Lúc mới tốt nghiệp, Phó Hiển đề nghị tôi về làm ở công ty anh.

Ban đầu tôi không đồng ý.

Anh liền chiến tranh lạnh với tôi.

Anh không hiểu tại sao tôi lại từ chối.

Bình luận cũng không hiểu.

【Hiển ca chỉ là không muốn rời xa vợ thôi, vậy thì có gì sai?】

【Nữ chính lòng tham quá lớn, ngoan ngoãn làm một cô vợ nhỏ được nam chính nuôi chẳng phải rất tốt sao?】

【Cô ấy thậm chí không cần làm gì mà vẫn có thể sống sung túc, rốt cuộc cô ấy còn đòi hỏi gì nữa?】

Thật ra tôi chẳng hề đòi hỏi gì cả.

Phó Hiển giống như một đám mây hư ảo.

Anh thay đổi khôn lường, tôi chẳng thể chạm đến được.

Tôi luôn làm anh không vui.

Mỗi lần không vui, anh thậm chí sẽ xóa dấu vân tay của tôi, đổi mật mã cửa, không cho tôi vào nhà.

Còn tôi thì nghèo đến mức… ngay cả tiền thuê chỗ ở tạm cũng không có.

Tôi muốn có một công việc.

Ít nhất là khi Phó Hiển vứt bỏ tôi, tôi sẽ không c/h/ế/t đói, c/h/ế/t khát, hay phải lang thang ngoài đường.

Nhưng tôi tìm không ra.

Ba tháng, tôi nộp vô số bản CV, nhưng không có lấy một công ty gọi tôi đi phỏng vấn.

Số dư trong tài khoản gần như chạm đáy.

Cuối cùng, tôi tìm đến Phó Hiển: “Em có thể đến công ty anh làm không?”

Phó Hiển nhìn tôi từ trên cao, khóe môi khẽ nhếch lên.

Tôi được đà lấn tới, muốn vào phòng phát triển phần mềm.

Phó Hiển không cho phép phản bác, trực tiếp điều tôi đến phòng thị trường.

Tôi làm một công việc mình không giỏi, ở một bộ phận mình không quen.

Có lẽ… công việc vốn dĩ là như vậy. Hoàn thành nhiệm vụ, nhận lương.

Không nên nghĩ nhiều, cũng không cần nghĩ nhiều.

Nhưng vẫn thấy không cam lòng.

Tôi không muốn chỉ dừng lại ở đây.

Từ do dự, chần chừ, đến khi quyết tâm, tôi đã mất một năm.

Tôi rất chắc chắn — tôi muốn tiếp tục học lên.

Giờ đây, tôi đã nhận được thư mời nhập học.

Tôi phải đi rồi.

Tôi luôn biết rằng… đến lúc phải rời đi.

Bao năm qua đi đến hiện tại, tôi rất rõ ràng một điều — bên cạnh Phó Hiển không phải là nơi tôi có thể nương thân cả đời.