Em Thấy Ánh Trăng

Chương 1:



Tháng Tư, hoa lê trong Hội quán Trầm Vân đã nở.

Ánh nắng trong sân chiếu qua, những đốm hoa in đầy trên áo diễn của Tần Kiến Nguyệt. Một buổi chiều trong trẻo, rực rỡ.

Tần Kiến Nguyệt ngồi yên bên cửa sổ, phủ lên má một lớp phấn hồng. Màu hoa trắng sữa bên ngoài làm nổi bật vẻ đẹp dịu dàng, thần thái tinh tế của cô.

“Anh dạy tôi buông bỏ hận thù, tránh xa sự giận dỗi, tự đổi mới, thay đổi tính tình. Đừng luyến tiếc quá khứ, quay đầu khỏi bể khổ, sớm ngộ ra nhân duyên.”

Tiếng luyện giọng của các diễn viên hậu trường vang lên không ngớt, âm vang kéo dài trên trần nhà. Làm kinh động đến chú chim khách đậu trên cành, vỗ cánh bay đến cửa sổ, bước đi lưu luyến không rời.

Chiếc điện thoại bên cạnh rung lên, Tần Kiến Nguyệt đặt hộp phấn xuống.

Mở tin nhắn, là cô giáo Mạnh Trinh gửi đến: Hôm nay cô không qua đó được, em cùng các sư tỷ hát tốt nhé.

Tần Kiến Nguyệt trả lời một chữ: Vâng.

Vốn dĩ không hồi hộp, nhưng lời của Mạnh Trinh khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy bất an.

Đây là lần đầu tiên cô hát đường hội.

Cái gọi là “đường hội hí”, là biểu diễn cho giới quý tộc. Nói cách khác, một nhà giàu bao trọn buổi diễn, hôm nay họ hát chỉ để phục vụ một hoặc một nhóm người. Người ta chọn bài nào, họ phải hát bài đó.

Đây là năm thứ hai kể từ khi Tần Kiến Nguyệt tốt nghiệp từ trường Kinh kịch. Trước đó, cô từng làm việc tại một nhà hát nhỏ ở phía nam Yên thành, sau đó nhà hát kinh doanh thua lỗ, buộc phải đóng cửa để cải tổ. Ngành công nghiệp ngày càng suy tàn, viện trưởng dùng hết cách nhưng không thể cứu vãn được tình hình. Các diễn viên nhỏ trong nhà hát đều bị giải tán.

Chẳng bao lâu sau, Tần Kiến Nguyệt được mẹ giới thiệu đến đoàn kịch tư nhân của Mạnh Trinh.

Mạnh Trinh là thầy của mẹ Tần Kiến Nguyệt – Tần Y.

Thời trẻ, Tần Y là học trò ruột của Mạnh Trinh, theo cô hát kịch gần hai mươi năm, sau đó chuyển sang ngành giáo dục.

Tần Kiến Nguyệt ở nhà một thời gian, Tần Y hỏi cô muốn tiếp tục hát hay đi dạy học. Tần Kiến Nguyệt không chần chừ trả lời: Con muốn hát.

Đoàn Kinh kịch của họ tên là Tam Xuân Đường, trụ sở chính đặt tại Hội quán Trầm Vân trong khu phố cổ.

Ngày thường cũng giống như biểu diễn tại nhà hát, luân phiên diễn xuất. Nhưng Tần Kiến Nguyệt không may mắn, vừa đến đã phải đối mặt với những nhân vật lớn và sân khấu hoành tráng.

Bên cạnh, Lục Dao Địch vừa hát xong một đoạn, vẻ mặt vui vẻ. Cô đeo bông tai, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Nam Ngọc: “Sư tỷ, hôm nay là ai mừng thọ vậy?”

Nam Ngọc trả lời: “Bà nội của công tử nhà họ Trình.”

Lục Dao Địch nghe vậy hít một hơi: “Nhà họ Trình? Là cái họ Trình đó sao?”

“Đúng vậy.” Họ trao đổi ánh mắt, thận trọng, giọng Nam Ngọc hạ thấp hơn – “Nhà họ Trình không thể đụng vào.”

“Thật sao? Ngay cả chị cũng không dám đụng à?”

Nam Ngọc: “Sao chị dám?”

Chiếc bút kẻ mày màu xanh đen khẽ khựng lại nơi đỉnh chân mày, Tần Kiến Nguyệt hạ mắt xuống, khóe mắt lướt qua hai người họ.

Cô đối với cái họ này luôn có một sự cẩn trọng và dè dặt hơn bình thường.

Nhà họ Trình – một gia tộc giàu có dưới chân hoàng thành, khi ghép những cái danh xưng này lại, chẳng cần hỏi nhiều, cô đã mơ hồ có được một đáp án trong lòng.

Trong tâm trí cũng chợt hiện lên một bóng hình xa xăm và mờ nhạt. Ngón tay cầm bút vô thức siết chặt lại đôi chút. Không khỏi có chút hoang mang.

Tần Kiến Nguyệt lại suy nghĩ kỹ hơn, giọng điệu của Nam Ngọc còn chưa rõ ràng, biết đâu lại là “Trần” thì sao? Có lẽ cô lại suy nghĩ nhiều rồi.

Trấn tĩnh lại, cô tiếp tục kẻ chân mày.

Lục Dao Địch là một người cực kỳ nhiều chuyện, kéo ghế đến gần Nam Ngọc, thì thầm: “Sư tỷ, chị đã gặp Nhị thiếu gia nhà họ Trình ngoài đời bao giờ chưa? Nghe nói siêu đẹp trai.”

Nam Ngọc chậc một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô chú ý giữ chừng mực. Nhưng sau khi đưa mắt quan sát xung quanh, thấy mọi người ai nấy đều bận việc của mình, cô lại thoáng xấu hổ, hạ giọng nói nhỏ với Lục Dao Địch: “Anh ta thường xuyên đến đây nghe hát, sau này em sẽ có nhiều cơ hội gặp lắm. Vừa đẹp trai, vừa quyền quý, cực phẩm luôn đấy.”

Nhìn bộ dạng mê trai của Lục Dao Địch, Nam Ngọc trêu chọc: “Một lát nữa lên hát, em đừng có nhìn xuống dưới nhé, kẻo nước miếng chảy ra thì mất mặt chết.”

Lục Dao Địch bật cười tức tối, chẳng khách khí mà vươn tay nhéo mặt Nam Ngọc.

Một bên, Tần Kiến Nguyệt lòng ngổn ngang trăm mối, tay cầm bút vẽ mi vô thức đưa qua lại mấy lần, tô đậm thêm nét chân mày kéo dài phía sau.

“Làm sao mà điện thoại em kêu mãi vậy? Có người gọi kìa.”

Lục Dao Địch chỉ vào chiếc điện thoại vẫn đang rung trên bàn, kéo Tần Kiến Nguyệt ra khỏi mạch suy nghĩ.

Cô cầm lên xem, là Tần Phong, anh họ của cô gọi đến.

Chuyện trong nhà không nên để lộ ra ngoài, Tần Kiến Nguyệt chọn cách bước ra ngoài hành lang nghe máy.

Giọng nói của Tần Phong vang lên một cách kỳ lạ, đầy vẻ thân thiện và trêu chọc: “Em họ, lâu rồi không gặp, có rảnh ra ngoài ôn chuyện không?”

Tần Kiến Nguyệt không muốn vòng vo, đi đến cuối hành lang, hạ giọng hỏi: “Anh muốn mượn bao nhiêu?”

Đầu dây bên kia thoáng khựng lại, sau đó cười vô tư nhưng đầy xảo trá: “Em nói thế nghe thật đau lòng, anh tìm em chẳng lẽ lúc nào cũng chỉ để mượn tiền sao? Thật sự tổn thương tình cảm quá đi.”

Tần Kiến Nguyệt cau mày, giọng thấp xuống: “Không nói thì em cúp máy đây, lát nữa em còn phải lên sân khấu.”

“Ê ê—” Tần Phong vội đổi giọng, “Thế này nhé, em cứ đưa trước anh tám ngàn, hôm nào kiếm được anh trả cả gốc lẫn lãi cho em.”

Tần Kiến Nguyệt xoa xoa ấn đường, “Nhiều nhất là năm nghìn.”

Tần Phong cười hì hì, “Được được được, năm nghìn thì năm nghìn.”

Anh ta lại cợt nhả thêm một câu: “Yêu em quá nha, moah moah.”

“……” Cô định nói thêm vài câu khuyên nhủ, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Cô đứng trên hành lang tầng hai, dưới chân là nền gỗ đỏ đã nhuốm màu năm tháng, mỗi bước giẫm lên đều phát ra tiếng cọt kẹt.

Tiếng động sau lưng rất khẽ, như có người đang rón rén.

Tần Kiến Nguyệt quay đầu lại, thấy Nam Ngọc và Lục Dao Địch chụm đầu vào nhau, trốn sau cánh cửa, lén lút nhìn ra bên ngoài.

Lục Dao Địch hạ giọng sốt ruột: “Là ai? Chị chỉ cho em xem đi!”

Nam Ngọc bất mãn với cái giọng toáng lên của cô nàng: “Nhỏ tiếng thôi.”

Tần Kiến Nguyệt theo ánh mắt hai người họ nhìn xuống bên dưới.

Khách khứa đang lần lượt kéo đến, rèm sân khấu còn chưa mở. Trong khán phòng rộng lớn, ánh sáng mờ mờ như màn đêm tĩnh mịch. Chỉ có một chút ánh sáng len qua khe cửa chính, rọi lên nhóm người đang vây quanh một cụ bà.

Trước ngực cụ cài một bông hoa mừng thọ, trên chiếc bàn bát tiên chạm trổ hoa văn đặt một quả đào tiên màu đỏ rực.

Khung cảnh phô trương, đúng chất nhà quyền quý.

Cụ bà khí sắc hồng hào, con cháu vây quanh, nụ cười hiền từ đong đầy trong ánh mắt.

Tầm nhìn của cô dịch xuống phía sau.

Trong khoảng không tối mịt, ở góc khuất mờ ảo, có một người đàn ông ngồi nghiêng người trên ghế bát tiên, khí chất thanh cao, nụ cười trên môi nhàn nhạt ôn hòa, lắng nghe người bên cạnh trò chuyện.

Nửa thân người anh ta chìm trong bóng tối, một bên hứng lấy ánh sáng mỏng manh.

Sự đan xen giữa bóng tối và ánh sáng khiến đường nét của anh ta trở nên mông lung, mờ nhạt.

Người đàn ông khẽ khàng khum tay quanh chén trà tử sa chạm trổ, cánh tay buông hờ, đặt lên mép bàn.

Miệng chén chạm vào bờ môi mỏng, nhấp một ngụm trà Kim Tuấn Mi thượng hạng.

Một khuôn mặt hoàn mỹ ẩn hiện trong làn khói trà lượn lờ.

Tần Kiến Nguyệt bỗng nín thở.

Anh ấy vẫn như xưa, lười biếng, kiêu kỳ. Thanh tịnh và cô độc. Dáng vẻ như một con hạc, tính cách lại giống một con mèo.

Dẫu năm tháng đã trôi qua, cô vẫn có thể nhận ra anh ngay lập tức.

Nhưng anh không còn là đàn anh hơn cô hai khóa năm nào.

Mà là Nhị công tử nhà họ Trình ở kinh thành—Trình Du Lễ.

Lớp bụi thời gian bị phủi sạch, cái tên vốn đã bị chôn vùi bỗng trở nên rõ ràng một cách sắc bén, nện thẳng vào lòng cô.

Ngọn lửa tưởng đã lụi tàn, nay lại bị vùi thêm một thanh củi, bùng lên cháy dữ dội. Khoảnh khắc ấy, cảm giác dâng trào trong cô, không rõ là nóng rẫy hay đau đớn.

Cứ như có một lực hút vô hình, ngay khi đang trò chuyện cùng bậc trưởng bối, người đàn ông ấy bỗng ngẩng mắt, nhìn lên lầu.

Chỉ thoáng chốc, ánh mắt lạnh nhạt sâu thẳm của anh chạm vào mắt cô.

Chưa đầy một giây, Tần Kiến Nguyệt vội quay lưng, trốn vào phòng nghỉ, tim đập dồn dập.

Chỉ còn lại tiếng thét kích động của Lục Dao Địch phía sau: “Oa, đẹp trai thật sự luôn á!”

Ngoài cửa sổ, cành lê lay động theo cơn gió, lá xuân rậm rạp xanh um, quện lại thành một mảng xanh thẫm.

Tần Kiến Nguyệt nhắm mắt lại, trong tâm trí toàn là hình ảnh đôi mắt kia—ánh cười dừng lại nơi khóe môi, nhưng chưa từng chạm đến đáy mắt.

Cô cầm lại cây bút kẻ mày, đầu ngón tay run lên từng đợt.



Màn sân khấu kéo lên, vở kịch chính thức bắt đầu. Màn diễn đầu tiên là “Tỏa Lân Nang” theo trường phái Trình.

Trình Du Lễ chiều ý bà nội, ngồi xuống chiếc ghế gần sát bên bà. Sự cưng chiều của bậc trưởng bối dành cho anh hiển hiện rõ ràng.

Hôm nay tâm trạng bà vô cùng vui vẻ, nụ cười rạng rỡ, hứng thú chỉ trỏ giảng giải về cách hát.

Trình Du Lễ cụp mắt, hơi nghiêng người tựa vào bà.

Bà lão giơ ngón tay chỉ lên sân khấu: “Cô gái kia không tệ.”

Người đàn ông khẽ nheo mắt, chăm chú nhìn lên sân khấu, giọng thản nhiên hỏi: “Ai vậy ạ?”

“Vai hoa đán.”

Ánh mắt Trình Du Lễ rơi xuống người cô gái đang diễn vai hoa đán.

Lớp phấn son dày cũng không che giấu được những đường nét tinh tế thanh tú của cô. Nhìn qua có vẻ là người mới vào nghề, đôi mắt thu thuỷ phảng phất nét rụt rè.

Thế nhưng giọng ca cất lên lại vô cùng chững chạc và tự nhiên. Chất giọng bẩm sinh lại càng xuất sắc—âm sắc cổ điển, mềm mại mà tinh tế, réo rắt vang vọng, ngân dài như vải lụa phất trong gió.

Nghe hát xong một hồi, Trình Du Lễ mới lười biếng nhận xét một câu: “Đúng là không tệ.”

Bà nội bỗng hỏi: “Có phải người mới không? Khi nào xếp lịch cho cô ấy diễn tiếp? Hôm nào bà phải đến xem nữa, hát có hai câu thế này sao mà thoả mãn được?”

Trình Du Lễ đáp: “Chút nữa con giúp bà hỏi.”

Đèn sân khấu sáng rực, Tần Kiến Nguyệt không nhìn thấy khán giả bên dưới. Cô cũng không biết mình đã hát hết vở kịch dài đó như thế nào, chỉ đến khi bước xuống sân khấu mới nhận ra chân mình đã run đến mức gần như tê dại.

Giờ nghỉ giữa chừng, cô quay lại lầu hai, nhận được cuộc gọi hỏi thăm từ mẹ – Tần Y. Tần Kiến Nguyệt tìm một góc yên tĩnh để nghe máy.

Cô đứng ở lối cầu thang tối om, dưới chân là một tấm ván gỗ cũ kỹ, trơn trượt.

Tần Y hỏi: “Hát thế nào rồi?”

Tần Kiến Nguyệt diễn một vở kịch mà lòng dạ cứ rối bời, chỉ mệt mỏi đáp: “Con cứ hát vậy thôi.”

Tần Y im lặng một lúc, giọng trầm xuống một chút rồi nói vào chuyện chính: “Con vẫn chưa kết bạn WeChat với Vương Thành à? Cô hai con vừa giục mẹ đấy.”

Tần Kiến Nguyệt nghe vậy lập tức thấy bực bội: “Con đã nói là con không muốn xem mắt rồi, thêm anh ta làm gì?”

“Chỉ là nể mặt cô hai một chút thôi, trò chuyện vài câu cũng không mất gì, biết đâu lại hợp. Nếu không thích thì sau này kiếm lý do từ chối cũng được.”

Tần Kiến Nguyệt nói: “Mẹ cứ nói thẳng với cô hai đi, con không xem mắt, cả đời này con cũng không lấy chồng. Nếu cô ấy rảnh rỗi quá thì đi cầu khấn Quan Âm xin mười đứa cháu nội đi, quan tâm chuyện người khác làm gì? Đúng là rảnh quá hóa nhàn rỗi.”

Giọng cô mềm mại, dù đang giận dữ cũng chẳng có chút sát thương nào.

Tần Y bực mình: “Con bé này—”

Tần Kiến Nguyệt không nghe nữa, cúi đầu bực bội cúp máy.

Mang theo cơn giận trong lòng, cô quay người bước xuống lầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng đứng ở góc rẽ cầu thang.

Tần Kiến Nguyệt đồng tử co rúm lại.

Người đàn ông dường như sợ làm phiền cuộc trò chuyện của cô nên không đi lên, chỉ kiên nhẫn đứng đó chờ, dáng người cao ráo tựa vào lan can, chân dài thẳng tắp, tư thế tùy ý.

Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh xám mềm mại, vạt áo sơ vin trong chiếc quần tây, thắt lưng ôm vừa vặn phần eo gọn gàng.

Bóng tối quá dày đặc, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ lờ mờ thấy được làn da trắng mịn và xương quai xanh sắc nét bên trong lớp áo sơ mi.

Anh quá cao, dù không tỏ ra lạnh lùng hay khó chịu, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy có khoảng cách khó chạm tới.

Đôi mắt phượng hẹp dài mang theo vẻ khôn ngoan, hơi nheo lại.

Nam Ngọc miêu tả không sai, Trình Du Lễ vừa nhìn đã cho người ta cảm giác: Vừa đẹp trai, vừa cao quý.

Tần Kiến Nguyệt khựng lại ba bốn giây, bỗng nhiên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Sau đó, cô cất bước đi về phía trước, cố tỏ ra bình tĩnh bước ngang qua anh.

Nhưng bộ đồ diễn quá nặng, che mất tầm nhìn dưới chân, cộng thêm tâm trạng đang rối bời, khiến cô lỡ bước hụt xuống bậc cầu thang.

Cô thậm chí còn chưa kịp hét lên, đầu gối đã mềm nhũn.

Người đàn ông phản ứng cực nhanh, sải bước về phía trước, cánh tay dài vươn ra, vững vàng đỡ lấy Tần Kiến Nguyệt đang sắp ngã.

Nói là “đỡ”, chi bằng nói là “ôm”.

Giờ đây, cô đang ở trong một tư thế hết sức kỳ lạ, bị anh ôm trọn vào lòng.

Tần Kiến Nguyệt có thể cảm nhận rõ cánh tay rắn chắc của anh đang chống đỡ lấy eo mình.

Trình Du Lễ cúi đầu, nhìn gương mặt cô ở khoảng cách gần trong gang tấc. Giọng anh trầm thấp, dường như vang vọng từ lồng ng.ực truyền đến tai cô: “Bị trật chân à?”

Cúi xuống, anh thấy đôi giày thêu màu trắng phấn của cô.

Tần Kiến Nguyệt cố gắng đứng vững lại

Cô dẫm chân xuống đất lần nữa, khi dùng lực lên chân phải, cơn đau nơi gân cốt khiến cô vô thức “hít” một tiếng.

Cố vươn tay muốn vịn vào bức tường bên cạnh, nhưng quá xa. Thế nên, cô dứt khoát chống vào cánh tay Trình Du Lễ, mượn lực để duỗi thẳng chân gập. Cố gắng đứng thẳng người.

“Còn diễn được không?” Người đàn ông buông cánh tay đang giữ lấy cô, ánh mắt dừng lại trên mắt cá chân ẩn trong lớp tất giày. Cũng chẳng nhìn ra gì rõ ràng.

Tần Kiến Nguyệt cụp mắt xuống, ánh nhìn lơ đãng, dừng trên điếu thuốc nơi đầu ngón tay anh, tro thuốc đã dài đến nửa đốt. Cô gật nhẹ, giọng khẽ như gió thoảng: “Có thể.”

Trình Du Lễ lại nói: “Đừng hát nữa.”

Giọng anh trầm ổn, mang theo chất giọng Kinh Thành thuần khiết, vừa tròn vành vừa lạnh nhạt. Ngữ điệu bình thản, nhưng lại mang một sự kiên định không thể thương lượng.

Tần Kiến Nguyệt mím môi, không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ rũ mắt đáp nhẹ: “Không ai thay tôi cả.”

Anh nhìn thấu sự lo lắng trong mắt cô, bước lên một bước, chậm rãi nói: “Địa bàn của tôi, tôi còn không quyết định được?”

Cô hơi ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn bình thản, không chút gợn sóng của anh.

Góc cầu thang có một bệ ngồi nhỏ, bên cạnh vừa vặn có hai chiếc ghế thái sư bằng gỗ hoàng dương.

Ngón tay thon dài của Trình Du Lễ hơi cong lại, gõ nhẹ lên tựa ghế hai cái, ý bảo cô ngồi xuống.

Anh dụi tắt điếu thuốc đã rơi tro, đồng thời lấy điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, Trình Du Lễ nói: “Có một cô gái bị trật chân, mang thuốc bôi đến đây.”

Cúi đầu, anh trông thấy vật nhỏ vừa rơi xuống đất do cú ngã khi nãy.

Anh khom người nhặt lên, là một đóa hoa lụa màu xanh biếc.

Lại nghiêng đầu, anh nhìn về phía Tần Kiến Nguyệt đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đưa tay cài lại đóa hoa lụa vào vương miện phượng trên đầu cô.

Cô gái khẽ ngước mắt, trong mắt lại mang chút bối rối và dè dặt. Cô nhìn thấy bàn tay anh, những ngón tay thon dài đẹp đẽ, đang nhẹ nhàng chỉnh lại bông hoa lụa bị xô lệch trên đầu mình.

Trình Du Lễ chỉnh xong đầu trang, ánh mắt dừng trên đôi mắt cô.

Rồi anh quay sang cuộc gọi vẫn chưa cúp, trầm giọng nói một câu: “Nhanh lên.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com