Khung cảnh này khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy không chân thực chút nào. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô không thể nhìn rõ toàn bộ biểu cảm của anh, trước mắt chỉ có đôi hàng chân mày sắc sảo và một cặp mắt sâu thẳm.
Đôi mắt ấy lặng lẽ nhìn cô thật lâu, không hề có sự dịu dàng ngọt ngào như mật tan chảy, chỉ có một sự ấm áp bình lặng như nước ấm, sự thản nhiên điềm tĩnh ấy lại như muốn kéo cô vào tận sâu linh hồn.
Tần Kiến Nguyệt cắn nhẹ vào mặt trong của môi, cơn đau nhè nhẹ nhắc nhở cô rằng đây là sự thật.
Cái ôm của anh là chân thực. Đã rất nhiều năm trôi qua, cô lại một lần nữa ngồi trong lòng anh, chờ đợi một nụ hôn tuyệt đẹp.
Có lẽ, câu hỏi này nên do cô nói mới đúng—Trình Du Lễ, em có thể hôn anh không?
Bàn tay đặt trên vai anh dần siết chặt, nắm lấy một góc áo sơ mi của anh. Tần Kiến Nguyệt khẽ nhắm mắt lại.
Tim đập dồn lên tận cổ họng, ánh sáng mờ ảo đổ xuống mí mắt cô thành một vùng bóng tối nhàn nhạt.
Cô cảm nhận được cánh tay đang ôm cô càng siết chặt hơn. Tần Kiến Nguyệt ngồi trên đùi anh, cũng tựa vào vòng tay anh.
Trình Du Lễ đưa tay còn lại chạm lên gương mặt cô, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên chóp mũi.
Nụ hôn, trong lòng một cô gái, là điều thiêng liêng biết bao.
Hôn người mình thích sẽ có cảm giác thế nào?
Là cảm giác ngưa ngứa.
Khi môi chạm môi, sự tiếp xúc nhẹ nhàng đến mức khiến cô cảm thấy ngứa ran. Như có luồng điện chạy qua, bờ vai cô khẽ co lại. Nhưng ngay lập tức, bàn tay anh đặt lên vai cô, trấn an.
Trong căn phòng cũ kỹ vương chút hơi ẩm của đầu hạ, họ ôm chặt lấy nhau. Những ngón tay thon dài của Trình Du Lễ luồn vào mái tóc cô, giữ lấy sau gáy, hôn cô sâu hơn.
Từng chút từng chút, trả lại sự chân thực cho cô.
“Tần Kiến Nguyệt! Sao con lại khóa trái cửa?”
Tiếng gõ cửa gấp gáp kéo cô trở về thực tại.
Cô chợt bừng tỉnh, lập tức mở mắt, tay chống lên vai anh, đẩy anh ra một chút: “Chết rồi, mẹ em về rồi!”
Trình Du Lễ khựng lại, nhướng mày, nhưng không nói gì, buông vòng tay đang ôm chặt cô.
Tần Kiến Nguyệt đứng bật dậy, chuẩn bị đi mở cửa, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng dặn: “Anh… trốn trong phòng đừng ra ngoài.”
Anh bật cười bất đắc dĩ, khẽ gật đầu: “Được thôi.” Một người đàn ông không có danh phận, vốn dĩ sinh ra đã phải lén lút như thế.
Tần Kiến Nguyệt đi xuống lầu. Trình Du Lễ lại thả lỏng người tựa vào ghế của cô.
Anh cầm lấy hai tờ giấy trắng khi nãy, bắt đầu tính toán. Tầng dưới vang lên tiếng trò chuyện của hai mẹ con.
Tần Kiến Nguyệt: “Sao mẹ lại về đột ngột vậy?”
Tần Y: “Mẹ bị cảm nhẹ, về lấy ít thuốc.”
Tần Kiến Nguyệt bất mãn lầm bầm: “Ra tiệm thuốc mua không được sao, còn về nhà lấy làm gì.”
Tần Y: “Nhà có sẵn mà, tốn tiền làm gì chứ.”
…
Tiếng động lục đục phía sau dần át đi cuộc trò chuyện bên dưới, ngòi bút của Trình Du Lễ đang viết dở chợt khựng lại.
Có cuộc gọi đến, là A Tân gọi. Trình Du Lễ đặt bút xuống, nghe máy: “Có chuyện gì?”
“Trình tiên sinh, anh khoảng mấy giờ về? Lão gia đang ở nhà chờ anh ạ.”
Trình Du Lễ hỏi: “Chờ tôi làm gì?”
A Bân dè dặt, hạ giọng nói: “Chính là chuyện hủy hôn ạ.”
Anh trầm ngâm một lát, rồi đáp: “Biết rồi.”
Trình Du Lễ không nói với Tần Kiến Nguyệt rằng gần đây nhà anh khá rối ren.
Cuộc hôn sự mà ông cụ Trình sắp đặt cho anh sắp đổ vỡ. Lỗi là do anh không nể mặt nhà họ Bạch. Anh với thiên kim tiểu thư Bạch Tuyết của Bạch gia chỉ gặp nhau một lần trong buổi tiệc rượu, sau đó anh cứ như rồng thần, chỉ thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, luôn lẩn tránh không xuất hiện.
Nhưng tiểu thư Bạch gia lại là người kiêu kỳ, vậy mà vừa nhìn đã vừa ý Trình Du Lễ, nhất quyết không chịu lấy ai khác ngoài anh. Nhà họ Bạch là danh gia vọng tộc ở Yến Thành, sao có thể để mất mặt như thế?
Áp lực dồn lên ông cụ Trình.
Trình Du Lễ xoay cây bút trong tay, thất thần trong chốc lát, khẽ mím môi.
Lúc này, Tần Kiến Nguyệt lấy thuốc cho mẹ xong, quay trở lại phòng ngủ.
Vừa vào, việc đầu tiên cô làm là căng thẳng nhìn về cuốn nhật ký trên bàn mình. Cô đưa tay cầm nó lên, nhét lại vào kệ sách.
Nhìn sang Trình Du Lễ đang ngồi cạnh, vẻ mặt điềm nhiên như không, cô vẫn thấy không yên tâm, không nhịn được mà hỏi một câu: “Anh không lén đọc đấy chứ?”
Anh bật cười không thành tiếng: “Em nói xem?”
Trình Du Lễ lúc này đang cầm cuốn truyện tranh thiếu nữ của cô, xem đến mê mẩn. “Anh xem cái này làm gì?”
Ánh mắt anh dừng trên trang sách, hờ hững đáp: “Xem thử truyện viết về cái gì.”
Tần Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện kể về một cô gái bị một chàng trai lừa dối. Cô ấy rất thích cậu ta, nhưng cậu ta lại đùa giỡn tình cảm rồi ruồng bỏ cô.”
Nghe vậy, Trình Du Lễ nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, ngước mắt nhìn cô, cười hỏi: “Em đang mượn chuyện để ám chỉ ai đấy hả?”
“…”
“Nói chuyện nghiêm túc nào, truyện thật sự kể về chuyện đó à?”
Tần Kiến Nguyệt ấp úng: “Gần gần như vậy.”
Nhìn cô một lát, Trình Du Lễ hỏi thẳng: “Em biết chuyện liên hôn rồi à?”
Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, không lên tiếng.
Anh dường như nhìn thấu gì đó, nhàn nhạt cười: “Quả nhiên là vì chuyện này mà lo lắng.”
Tần Kiến Nguyệt thấy khó chịu: “Vì anh chẳng nói với em gì cả.”
Giọng Trình Du Lễ chắc nịch: “Anh không nói vì anh có thể tự giải quyết.”
Lời anh dễ nghe đến mức khiến cô dễ dàng tìm lại cảm giác an toàn đã đánh mất. Tần Kiến Nguyệt không kìm được mà thả lỏng đôi chút. Ngón tay cô mân mê mép trang sách, xoắn lại từng chút một.
Không rõ trong lòng là vui mừng hay thế nào, chỉ biết rằng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cúi xuống, cô nhìn thấy những trang giấy đầy những con số và phép tính của anh, khẽ cắn môi, nhớ đến nụ hôn dang dở khi nãy.
Cô không thể hiện gì, mà Trình Du Lễ cũng không nhắc lại.
Dường như mối quan hệ của họ vẫn chưa thân mật đến mức có thể tự nhiên ôm hôn mỗi khi gặp nhau.
Nhưng cảm giác ngứa ngáy bị ngắt quãng ấy cứ như con mèo nhỏ, cào nhẹ vào tim cô từng chút một.
“Mẹ em còn ở đây không?” Anh lại hỏi.
“Mẹ em đi rồi.”
Trình Du Lễ đùa: “Tốt, vậy chắc không cần anh nhảy cửa sổ trốn đi nữa.”
Tần Kiến Nguyệt hiểu ý trêu chọc trong lời anh, cũng ngại ngùng cười: “Em đâu có quá đáng như thế.”
Trình Du Lễ không nói thêm gì, chậm rãi đứng dậy: “Anh về đây.”
Cô khựng lại, giấu đi chút mất mát trong mắt, khẽ gật đầu: “Ừ, anh lái xe cẩn thận nhé.”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”
Dường như Trình Du Lễ chẳng bao giờ vội vã làm bất cứ điều gì.
Với anh, không có chuyện gì là nhất định phải làm ngay. Chỉ có thích hay không thích, chưa từng tranh giành với thời gian.
Kể cả nụ hôn còn dang dở của họ.
Tần Kiến Nguyệt lặng lẽ dõi theo bóng lưng anh rời đi.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô vội đuổi theo: “Đúng rồi, ổ khóa cổng hơi cũ, chắc anh không mở được, để em giúp.”
Trình Du Lễ dừng bước: “Được.”
Anh nhường đường cho cô, Tần Kiến Nguyệt bước lên trước.
Hương hoa trong sân thoang thoảng, phảng phất giữa không trung. Trình Du Lễ chậm rãi đi theo sau cô.
Mái tóc cô rất dài, đen nhánh như mực, phủ kín lưng. Cô từng học hí kịch từ nhỏ, dáng người uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát.
Gió thoảng qua, thổi tung một bên tóc, để lộ chiếc cổ trắng ngần. Cô giơ tay kéo then cài bằng gỗ nặng nề của cánh cổng.
Giây tiếp theo, bàn tay rộng lớn của người đàn ông phủ lên mu bàn tay cô.
Chốt cửa vừa được kéo ra, lại bị anh đẩy trở về như cũ. Cánh cửa vốn sắp mở, vì động tác này mà lại bị đóng chặt.
Tần Kiến Nguyệt sững sờ quay lại, liền bị anh kéo vào lòng.
Chỉ trong chớp mắt, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống, không một dấu hiệu báo trước. Anh siết chặt eo cô, khiến cô vô thức kiễng chân. Cánh tay nhỏ nhắn bối rối mà ngượng ngùng vòng lấy lưng anh.
Không giống phong cách trước đây của anh, nụ hôn này nóng bỏng và dai dẳng, cuồng nhiệt mà bá đạo.
Tần Kiến Nguyệt cảm giác như mình sắp bị cơn sóng nhiệt cuốn trôi mất. Đến khi kết thúc, cô mới được thả ra, hơi thở đan xen, rối loạn.
Hàng mi run rẩy, không dám nhìn thẳng vào anh. Nhưng Trình Du Lễ vẫn chăm chú nhìn cô, cuối cùng, khẽ bật cười.
Một giọng điệu mang chút hờn dỗi vang lên bên tai cô, thấp đến mức chỉ còn lại hơi thở ấm nóng: “Đến một câu níu giữ anh lại cũng không nói sao?”