Em Thấy Ánh Trăng

Chương 42



Tần Kiến Nguyệt bị kẹt giữa người anh và lưng ghế, cô ngồi đó, cảm nhận sức nóng của nụ hôn. Đôi môi anh mềm mại và nóng bỏng, như con sông khô cạn được tưới mát bởi cơn mưa rào, mặt đất rung động và sụp đổ. Tần Kiến Nguyệt từ sự ngạc nhiên dần lấy lại bình tĩnh, cố gắng đáp lại, nắm lấy cánh tay anh, khi ngôn ngữ trở nên nghèo nàn, chỉ còn lại sự thân mật.

Có lẽ một nụ hôn mạnh mẽ hiệu quả hơn lời nói.

Hôn đến khi lên ghế sofa, bộ vest của Trình Du Lễ đã bị cởi bỏ một cách lộn xộn. Anh dùng tay nới lỏng cà vạt. Sự nhiệt tình quá mức khiến quần áo đều nhăn nhúm.

Một nụ hôn dài và ẩm ướt, thay thế ngôn ngữ, kéo dài hơn hai mươi phút.

Ngoại trừ trên giường, họ hiếm khi hôn lâu như vậy, nhưng ngoài dự đoán, không hề khô khan hay tê liệt. Kỹ thuật hôn của Trình Du Lễ rất đáng khen, mang đến cho cô sự dịu dàng được tưới mát.

Đôi môi dần rời xa, nhịp tim Tần Kiến Nguyệt dần chậm lại. Cô ngẩng mí mắt nóng lên, nhìn vào đôi mắt đục và nặng nề của Trình Du Lễ lúc này.

“Anh,  từ xa như vậy trở về chỉ để hôn em sao?” Tần Kiến Nguyệt hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn.

Trình Du Lễ nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lúc lâu không nói, rồi đột nhiên nắm lấy cổ tay Tần Kiến Nguyệt.

Lật người, đổi vị trí. Tần Kiến Nguyệt lập tức nằm sấp trên ngực anh.

Bàn tay đàn ông đặt lên sau đầu cô, cô được ôm như một báu vật.

Mở miệng lần nữa, giọng Trình Du Lễ hơi khàn, mang theo sự u ám của sự bất lực: “Lỗi tại anh, là anh không xử lý tốt chuyện này.”

“Chuyện gì vậy.” Cô ngớ người hỏi, rồi nói “Nếu anh nói là bữa tối hôm qua, thực ra em đã… không còn buồn lắm nữa.”

Giọng cô dần nhỏ lại, ngay cả bản thân cũng không chắc chắn: “Chuyện này không thể trách anh được. Em cũng không thể mãi không gặp bố mẹ anh, dù sao anh cũng đâu phải trẻ mồ côi thật.”

Qua lớp áo sơ mi mỏng, cô cảm nhận được lồng ng.ực anh phập phồng hỗn loạn.

“Thật đấy, Trình Du Lễ, anh đừng buồn. Anh mà buồn, lát nữa em cũng sẽ bắt đầu thấy buồn mất. Khó khăn lắm em mới điều chỉnh lại được tâm trạng.”

Nói đến đây, mũi cô cũng bắt đầu cay cay. Đây chẳng phải là cái gọi là “vợ chồng đồng lòng” sao?

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh khẽ cười.

Trình Du Lễ dùng ngón tay xoa nhẹ vành tai cô, giọng nói bất lực: “Sao lại hiểu chuyện thế này?”

“Em nói thật mà. Hơn nữa,” Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt trách móc, “anh đang đi làm mà lại chạy về đây, quá vô trách nhiệm!”

Cô lại cười nhạo: “Không ngờ tổng giám đốc Trình cũng là một kẻ mê tình yêu, thật sự khiến em mở rộng tầm mắt!”

Trình Du Lễ bật cười, giải thích với cô: “Hai ngày nay anh cũng rảnh rỗi.”

Rồi anh lại ghé sát tai cô, thì thầm: “Hơn nữa, anh là ông chủ, chỉ có anh quản người khác chứ ai dám quản anh?”

Tần Kiến Nguyệt liếc anh một cái: “Anh cũng nói ra được mấy lời này sao. Gọi là gì nhỉ? ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, từ thử quân vương bất tảo triều’?”

(Đêm xuân ngắn ngủi, mặt lên cao vẫn chưa dậy, từ đó về sau hoàng đế không lên triều nữa).

Trình Du Lễ cười đến nheo mắt, giọng ấm áp: “Anh còn chưa đến mức trở thành hôn quân đâu, nhỉ?”

Tần Kiến Nguyệt cũng mỉm cười, trêu chọc anh: “Em thấy cũng sắp rồi đấy.”

Anh nắm lấy tay cô: “Thật sự em không giận nữa chứ?”

“Vốn dĩ em đã nói là em không giận mà.”

Tần Kiến Nguyệt cụp mắt, vô tình liếc thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh. Cô dùng lòng bàn tay bao lấy nó, che khuất mặt đồng hồ rồi đổi chủ đề: “Sao anh vẫn còn đeo cái này vậy?”

Trình Du Lễ nâng tay lên, nhìn đồng hồ rồi thắc mắc: “Sao thế?”

Chiếc đồng hồ này có một câu chuyện phía sau. Trước đây, khi họ xác định tình cảm, anh tặng cô một chuỗi hạt Phật, còn cô thì “bị ép” đưa lại một chiếc dây buộc tóc. Sau đó, anh ngày nào cũng đeo cái dây buộc tóc hình heo con màu hồng, Trình Du Lễ tất nhiên không thấy ngại, nhưng Tần Kiến Nguyệt thì lại rất xấu hổ. Vì thế, vào tuần thứ hai sau khi kết hôn, cô đã mua cho anh chiếc đồng hồ này.

Nó không phải hàng quá đắt tiền, nhưng là món quà cô đã cố gắng bỏ ra một khoản lớn để mua. Hơn nữa, lúc đó anh còn làm việc trong viện nghiên cứu quân sự, cần giữ hình ảnh liêm khiết, nên cô bảo anh đeo đồng hồ thay vì cái dây buộc tóc ngốc nghếch kia.

Sau đó, khi anh nghỉ việc, đổi sang một công việc mới, cô lại khuyên anh không nên đeo nữa. Gặp gỡ những ông lớn trong giới kinh doanh, đeo chiếc đồng hồ này có phần thiếu khí thế.

Trình Du Lễ miệng thì nói “Ừ, được thôi”, nhưng chưa bao giờ thực sự làm theo.

Cô nói: “Nhìn rẻ tiền lắm. Nếu anh đeo nó đi bàn chuyện làm ăn, e là không ổn đâu.”

Anh lắc lắc cổ tay, cười nói: “Anh đeo nó đi bàn mấy vụ rồi, đều rất suôn sẻ. Bây giờ nó là bùa may mắn của anh đấy.”

Trình Du Lễ vốn dĩ giỏi nói những lời dễ nghe, chọc cô đỏ bừng cả mặt.

Anh nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô: “Lần này kiếm được bao nhiêu rồi?”

“…” Tần Kiến Nguyệt sững sờ. Chỉ là lần trước cao hứng kể với anh một câu, vậy mà người này lại nhớ kỹ, nhìn dáng vẻ là nhất định phải “tống tiền” cô một khoản mới được đây.

Tần Kiến Nguyệt lén lút, dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay anh: “38.000.”

Cô nói: “Thật ra là lần trước đi diễn ở nhà hát, mấy vị lãnh đạo cho tiền boa thôi.”

Trình Du Lễ thong thả nói: “Đi ăn một bữa nhé?”

“Lại ăn nữa à, em sắp bị anh nuôi thành heo rồi đấy!”

Anh nhìn cô một lúc, suy nghĩ rồi nói: “Chưa đến mức đó, còn kém một chút.”

Tần Kiến Nguyệt ngẩn người: “Ý anh là sao?” Cô đấm nhẹ vào ngực anh, “Em sẽ không đi ăn nữa đâu, em keo kiệt lắm! Anh đừng hòng lợi dụng em.”

Anh cười, ôm cô vào lòng.

Buổi sáng không phải đi làm, khi ôm nhau, họ như muốn đến tận cùng của thời gian. Tần Kiến Nguyệt nằm yên trong vòng tay anh, một lúc lâu sau, cô khẽ nói: “Trình Du Lễ, em đã rất hạnh phúc rồi.”

Cô sinh ra bình thường, là màu sắc kém nổi bật nhất trong đám đông, không có câu chuyện ly kỳ, không có kinh nghiệm được mọi người ngưỡng mộ, chưa từng là nữ chính trong câu chuyện của ai, chỉ có những nét buồn lặng lẽ viết trong nhật ký, những chiếc chân tay mảnh mai giấu dưới bộ đồng phục rộng thùng thình, cô thấp bé đến mức chỉ có thể dùng giấc mơ để tô điểm cho những ngày bình lặng.

Mỗi ngày, được tạo nên từ nỗi đắng cay, chua chát, và những ngọt ngào tự tưởng tượng.

Nghĩ đến anh, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng anh, cô cũng có thêm sức mạnh.

Dù sau này có bao nhiêu sóng gió, cô không hối hận vì đã từng thích anh.

Không phải chỉ những người hào nhoáng mới có tuổi thanh xuân. Khi tình cảm đạt đến cực điểm, yêu thầm cũng có thể trở nên sâu đậm.

Đến hôm nay, cô có thể trả lời cho Tần Kiến Nguyệt năm 16 tuổi rồi — người mà em thích là xứng đáng, tuổi thanh xuân của em chưa từng bị lãng phí.

Chỉ là hiện tại, có quá nhiều thứ cô không với tới, không cầu được, bị anh dỗ dành vài câu, cũng trở nên không quan trọng nữa.

Trình Du Lễ có thể dễ dàng hạ mình hòa nhập vào gia đình cô, nhưng điều này dường như khó khăn với Tần Kiến Nguyệt, từ xưa đến nay việc leo cao không phải là một từ hay. Cô lại vụng về và chậm chạp, làm sao có thể dễ dàng được.

Ngày hôm đó, chú vẹt trong lồng cuối cùng cũng không cần ai dạy, đã biết nói “Anh yêu em”.

Tần Kiến Nguyệt nghe thấy, vui mừng định đứng dậy xem, nằm lâu quá, đứng thẳng người một cái chóng mặt, làm đổ thứ gì đó trên bàn trà.

Tần Kiến Nguyệt vội vàng cúi xuống nhặt lên. Đó là một quả cầu chiêm tinh Cự Giải. Bên trong quả cầu màu xám vàng là hình ảnh chòm sao bán trong suốt, lấp lánh ba chiều, vừa lãng mạn vừa tinh xảo, tựa như một tiểu vũ trụ thu nhỏ.

Lo lắng không biết có bị rơi vỡ hay không, cô cẩn thận xoay qua xoay lại kiểm tra. Quả nhiên, ở trung tâm quả cầu xuất hiện một vết nứt nhỏ, không thể sửa chữa, vết nứt ấy như thể nằm chính giữa vũ trụ thu nhỏ kia.

Cô khẽ cau mày đầy tiếc nuối, nhưng không để lộ cảm xúc, lặng lẽ đặt nó trở lại chỗ cũ.

Dưới mái hiên, con vẹt đang liên tục lặp lại câu ‘Anh yêu em’, chú chó nhỏ trong sân đang vui vẻ đuổi theo quả bóng. Những bông hoa trên cây trà năm nay nở ít nhưng lại tàn rất nhanh.

Tần Kiến Nguyệt đẩy cửa bước ra, lao vào mùa xuân dài đằng đẵng và đầy chông gai này.



Chương trình đã hoàn tất khâu lên kế hoạch, nhà sản xuất mới họ Âu Dương, do Mạnh Trinh giới thiệu với mọi người. Trước đó, họ đã từng gặp mặt một lần ở trà lâu.

Chương trình lần này chiêu mộ nghệ nhân hí khúc từ khắp mọi miền: Có Côn khúc, Nhạc khúc, Tần khúc, Kinh kịch, v.v. Khi thầy Âu Dương bàn về kế hoạch, Tần Kiến Nguyệt chỉ ngồi yên lặng bên cạnh lắng nghe. Nhìn vào đội ngũ sản xuất lần này—có kinh nghiệm, bài bản—cô cảm thấy họ thực sự đáng tin hơn nhiều so với Giám đốc Bành lần trước. Dưới những lời giới thiệu đầy tự tin của Âu Dương, cô mơ hồ đoán rằng quy mô của chương trình này có lẽ không hề nhỏ.

Có thể vì đã từng bị vùi dập, cũng có thể vì đột nhiên được ban cho một cơ hội như một phần thưởng định sẵn, mà cô không còn giữ được sự hứng khởi và nhiệt tình ban đầu nữa.

Sau buổi gặp mặt hôm ấy, trước khi về nhà, cô không kiềm được mà gửi tin nhắn cho Trình Du Lễ.

Có một số lời, nói trực tiếp thì quá khách sáo, nên cô chọn cách dùng tin nhắn để diễn đạt.

Tần Kiến Nguyệt: “Hôm nay em gặp thầy Âu Dương rồi, thầy ấy rất chuyên nghiệp. Cảm ơn anh đã cho bọn em cơ hội này nhé. Nhưng em vẫn muốn nói rằng, nếu chỉ là dành riêng cho mình em, thì em nhất định sẽ không nhận đâu. Em chỉ không muốn để công sức của mọi người uổng phí.”

Trình Dư Lễ chỉ trả lời ba chữ: Anh biết rồi.

Tần Kiến Nguyệt: Ừm ừm.

Tần Kiến Nguyệt: Mèo ôm ôm.jpg

Trình Dư Lễ: Mèo cưỡng hôn.gif

Tần Kiến Nguyệt bật cười, tâm trạng chua xót trong lòng lại được dòng nước ấm áp này làm dịu đi.

Tần Kiến Nguyệt: Yêu anh.

Trình Dư Lễ gửi liền ba cái Mèo cưỡng hôn.

“Cậu vui vẻ cái gì vậy, Tần Kiến Nguyệt?” Người lái xe bên cạnh là Tề Vũ Điềm liếc nhìn cô, giọng điệu không mấy thiện cảm.

Tần Kiến Nguyệt giấu điện thoại đi, nét cười đầy ngại ngùng.

“Thật ghen tị quá đi, cưới gần một năm rồi mà ngày nào cũng như đang yêu.”

“Hả? “Tần Kiến Nguyệt vô tội đáp:” cũng bình thường thôi mà”

Tề Vũ Điềm cười nhạo, bắt chước giọng điệu của cô: “Cũng~ bình~ thường~ thôi~ mà”

Tần Kiến Nguyệt đi theo Tề Vũ Điềm về nhà. Với tư cách là khách mời đặc biệt không nhận bất kỳ cát-xê nào, Tề Vũ Điềm đã cùng họ luyện tập suốt thời gian qua. Nhà cô ấy gần rạp hát, chỉ mất khoảng mười mấy phút đi xe. Nhân dịp Trình Dư Lễ đi công tác xa, cô cũng muốn qua nhà bạn, hâm nóng tình chị em.

Vừa về đến nơi, Tề Vũ Điềm mở ngay một bộ phim thần tượng.

Tần Kiến Nguyệt ôm gối, ngồi co ro trên ghế sofa, còn Tề Vũ Điềm thì nghiêm túc bóp túi táo sấy, săm soi lượng calo trên bao bì.

“Này… Mình muốn hỏi cậu một chuyện.” Giọng nói yếu ớt của Tần Kiến Nguyệt vang lên từ phía sau.

“Hỏi đi.” Sau khi kiểm tra các thông số, thấy chỉ ở mức gần chạm ngưỡng vượt chuẩn, Tề Vũ Điềm yên tâm xé túi đồ ăn vặt ra.

Tần Kiến Nguyệt nói: “Chính là, nếu sau này cậu có khả năng kết hôn, cậu có lấy một ông chồng không có tiền không?”

Tề Vũ Điềm đáp: “Xấu thì tớ còn chấp nhận được, nhưng không có tiền thì tớ nhất quyết không chịu!”

Tần Kiến Nguyệt định nói gì đó nhưng lại thôi, ôm đầu gối mình, mãi mới ngơ ngác thốt ra một tiếng “Ồ.”

Tề Vũ Điềm bí hiểm ghé sát lại: “Sao? Nam thần của cậu sắp phá sản rồi à? Cuối cùng cậu cũng nhận ra mình yêu tiền của anh ta chứ không phải yêu anh ta à? Đang nghĩ xem có nên tranh giành tài sản không? Rồi vui vẻ ly hôn đi bao nuôi tiểu thịt tươi?”

Tần Kiến Nguyệt cạn lời: “… Cậu suy diễn cũng xa quá rồi đấy.”

Cô nhai lát sơn tra: “Chuyện gì thế, kể tớ nghe coi.”

“Tớ chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

“Không thể nào, chắc chắn có chuyện.”

Tần Kiến Nguyệt im lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt nam chính trên TV, dưới sự truy hỏi của Tề Vũ Điềm, hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu ngay cả cậu cũng nghĩ vậy thì…”

“Thì sao?”

“Thì Trình Du Lễ có phải cũng nghĩ vậy không?”

“Nếu anh ta nghĩ vậy thì đã không cưới cậu rồi. Câu hỏi gì mà kỳ quặc thế.”

Ừm… hình như cũng đúng.

Cằm của Tần Kiến Nguyệt bị Tề Vũ Điềm nâng lên, cô hỏi: “Cậu bị làm khó vì hoàn cảnh gia đình à? Gặp mẹ chồng khó tính rồi sao? Bố mẹ anh ấy chẳng phải ở nước ngoài à? Hay là ông bà nội? Anh trai chị dâu?”

Tần Kiến Nguyệt cụp mắt, không xác nhận cũng không phủ nhận: “Không phải, không phải mẹ chồng khó tính. Mẹ anh ấy còn rất tốt, còn tặng quà cho tớ nữa. Chỉ là tớ cảm thấy… đôi khi tớ cảm thấy khoảng cách giữa bọn tớ quá lớn. Tớ thấy mình thật vô dụng.”

“Ai nói cậu vô dụng!” Tề Vũ Điềm véo má cô, tức giận, “Ai nói hả?”

Tần Kiến Nguyệt giọng nhỏ dần: “Chỉ là… tớ chẳng có gì nổi bật cả. Cũng không biết kiếm tiền.”

Tề Vũ Điềm nhìn cô một lúc, nghiêm túc nói: “Vậy thì bây giờ tớ cũng hỏi cậu một câu nghiêm túc, lúc đầu cậu lấy anh ta vì lý do gì?”

Tần Kiến Nguyệt không chút do dự: “Vì rất thích anh ấy.”

“Thế anh ấy lấy cậu vì lý do gì?”

Tại sao Trình Du Lễ lại cưới cô nhỉ? Tần Kiến Nguyệt hiếm khi suy nghĩ về vấn đề này. Cô luôn biết rằng cán cân tình cảm giữa họ không hề cân bằng.

Lúc được cầu hôn ở quán ăn của mẹ, cô đã hỏi anh: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ cưới người khác sao?”

Anh trả lời: “Hiện tại anh cũng không thích người nào khác.”

Có thể là cô, nhưng cũng không nhất thiết phải là cô.

Vì tiểu thư mà gia đình sắp xếp cho anh không hợp ý, nên trong hoàn cảnh đó, họ tình cờ mà kết hôn.

Hoàn toàn khác với việc cô vì “rất rất rất thích” mà đưa ra lựa chọn mù quáng. Tần Kiến Nguyệt không phải là người được lựa chọn một cách kiên định.

Cô đang nghĩ về câu hỏi của Tề Vũ Điềm – “Tại sao anh ấy cưới cậu?” Câu trả lời là: Vì anh ấy không muốn cưới Bạch Tuyết.

Không thể phủ nhận, Trình Du Lễ đối xử với cô rất tốt, nhưng đó chỉ là lòng tốt. Là mong cô có một tâm hồn tự do, mong cô trở nên dũng cảm mà thôi.

Cô thậm chí không dám nghĩ xem giữa họ có tình yêu hay không, vì cô quá nhát gan. Cô không thể nghĩ sâu xa. Được thỏa mãn là đủ rồi, có lòng tốt là đủ rồi. Còn muốn nghĩ thêm làm gì chứ?

Tần Kiến Nguyệt kể với Tề Vũ Điềm rằng, vào đêm trước ngày cưới, mẹ cô đã nói rằng cô không xứng đáng. Đối với thế hệ như Tần Y, những người từng trải qua sóng gió, họ thường cố hết sức ngăn cản và khuyên nhủ khi mọi chuyện chưa xảy ra. Nhưng nếu sự ngăn cản thất bại, một khi con cháu đã kết hôn, đã lập gia đình, thì chỉ có thể chấp nhận, cố mà sống chung, nhẫn nhịn mà sống, đừng gây thêm chuyện gì nữa.

Nhưng người trẻ mà, ai cũng có dũng khí không đâm đầu vào tường thì không chịu quay đầu.

Làm sao Tần Kiến Nguyệt có thể từ chối Trình Du Lễ được chứ?

Giờ đây, cô dần dần tin rằng những lời khuyên răn của mẹ thực sự là những lời khó nghe nhưng chân thành.

Tần Kiến Nguyệt ôm đầu gối, chìm vào suy tư. Rất lâu không nói gì.

Tề Vũ Điềm cũng không hỏi thêm, cô xem xong một tập phim rồi bắt đầu cầm điều khiển tua nhanh, trông có vẻ sốt ruột.

Tần Kiến Nguyệt tò mò không nhịn được hỏi: “Cậu xem hết đoạn giữa rồi à?”

“Chưa.” Cô cau mày nhìn màn hình, kéo nhanh thanh tiến độ, nghiêm túc đáp: “Tớ chỉ muốn xem cảnh anh ta vì tình mà phát điên.”

“……” Cô hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ kỳ lạ này.

Vài ngày sau khi trở về nhà, Trình Du Lễ cuối cùng cũng quay lại sau chuyến công tác dài ngày.

Tần Kiến Nguyệt thấy đèn sáng từ tầng trên xuống tầng dưới, nỗi nhớ nhung khiến cô bước nhanh hơn. Vừa xuống khỏi chiếc xe đưa đón đi làm, cô đã chạy vội vào trong. Nghe thấy tiếng Gulu sủa mừng, cô chỉ qua loa xoa đầu nó một cái.

Hai người đàn ông bên trong nghe thấy động tĩnh cũng đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Khoảnh khắc đó, nụ cười của Tần Kiến Nguyệt khựng lại, bước chân cô cũng bất giác dừng lại.

Cô nhìn thấy trên chiếc bàn ăn vốn luôn ấm áp của họ bày vài món ăn gia đình. Trình Du Lễ tựa lười biếng vào ghế, mặc một chiếc áo sơ mi mềm mại, tay áo xắn lên, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng phủi tàn. Đôi mắt ôn hòa của anh ẩn sau làn khói mờ.

Người đàn ông đối diện anh, cô từng gặp một lần—là cha của Hạ Tịch. Là Chú Hạ của anh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com