Anh nhìn đôi mày cong như trăng non, nhìn đôi mắt khẽ run, luôn né tránh khi chạm phải ánh nhìn của anh.
Dưới khóe mắt phải của Tần Kiến Nguyệt có một nốt ruồi nhạt màu, khiến khí chất của cô càng thêm phần mong manh vừa đủ.
Cô mím môi, hơi cứng nhắc nở một nụ cười: “Sao có thể không nhớ, Trình Du Lễ.”
Anh đưa tay gạt đi một chiếc lông chim vương trên vai cô.
Tần Kiến Nguyệt giải thích: “Hôm đó có việc bận.” Cô nói dối.
Trình Du Lễ khẽ gật đầu. Anh trông có vẻ là người không dễ bộc lộ cảm xúc, không giận, cũng không trách. Một lát sau, anh cười nhạt, như tự giễu: “Chắc là chuyện quan trọng hơn tôi?”
Trên đầu, đàn bồ câu xoay vòng quanh xà nhà, tiếng cánh vỗ ồn ào.
Âm thanh từ những chiếc sáo bồ câu khiến Tần Kiến Nguyệt cảm thấy đau đầu. Cô sinh ra và lớn lên trong con hẻm này, thuở nhỏ còn nhớ cha cũng từng nuôi chim bồ câu. Cô đã trưởng thành trong những âm thanh trầm đục này, nhưng lại chưa từng thực sự tiếp xúc với loại nghề thủ công cổ xưa ấy.
Bởi vậy, cô thấp thoáng thấy ở Trình Du Lễ chút phong thái của những công tử Bát Kỳ thời xưa. Nhưng anh không phải kẻ ăn chơi trác táng.
Chỉ là một người nhàn tản, có hứng thú với những trò tiêu khiển nhỏ nhặt, nhưng cũng không quá say mê.
Có lẽ, ngay cả việc giao thiệp với con gái một cách chừng mực cũng là một trong số đó.
Tần Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu anh để tâm, tôi bồi tội với anh.”
Anh chẳng khách sáo: “Bây giờ đi. Bồi tội thế nào?”
Không nghĩ ra cách nào mới mẻ, cô chỉ có thể mời ăn một bữa. Trình Du Lễ vui vẻ nhận lời.
Trước khi rời đi, anh chào vị trưởng bối: “Chú Lan, bọn cháu đi trước đây.”
Chữ “bọn cháu” ấy, biến hai người vô tình chạm mặt thành một đôi sánh vai bên nhau.
Tần Kiến Nguyệt chậm rãi bước bên cạnh anh, cùng đi ra khỏi con hẻm. Ánh tà dương kéo dài bóng dáng họ, chồng chéo lên nhau trong dòng chảy của ánh sáng.
Họ đến một quán ăn Yến Thành chính gốc, nơi do Trình Du Lễ chọn. Cô được mời lên xe của anh.
Anh lái một chiếc Mercedes tầm trung, không quá phô trương.
Ngồi ghế phụ, Tần Kiến Nguyệt liếc thấy một tấm thẻ công tác đặt trên bảng điều khiển trung tâm. Thị lực của cô vẫn khá tốt, có thể nhận ra ảnh trên thẻ chính là anh. Đơn vị làm việc ghi trên đó thuộc một viện nghiên cứu công nghiệp quốc phòng nào đó.
Cô hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ lại một lần nữa để xác nhận mình không nhầm.
Thế là phải thu lại nhận xét về anh—”công tử ăn chơi nhàn rỗi.” Không ai có thể không dành thêm vài phần tôn trọng cho một nhà nghiên cứu khoa học.
Cô vẫn luôn nghĩ Trình Du Lễ là kiểu người có thể làm mọi thứ một cách thoải mái, học hành hay công việc đều có thể tùy hứng, mà dù thế nào đi nữa cũng có thể về nhà tiếp quản sản nghiệp gia đình. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, con đường tương lai đã được số mệnh vạch sẵn, dù không cần cố gắng cũng có thể thăng tiến không trở ngại.
Vậy thì tại sao anh lại chọn một con đường khó đi hơn?
Lúc này cô mới thực sự nhận ra, hóa ra đã rất nhiều năm cô không có tin tức gì về anh nữa.
Trong chiếc xe im lặng, hai người lặng lẽ ngồi đó. Tần Kiến Nguyệt lại thu thập thêm được một chút thông tin về anh.
Có người tưởng rằng đây là một cuộc hội ngộ hoàn toàn mới, nhưng đâu biết rằng người đối diện đã hiểu rõ về mình từ lâu.
Nếu anh có thể đọc suy nghĩ, chắc sẽ cảm thấy rùng mình nhỉ.
Dù sao thì vẫn là cô mời khách, lúc ngồi xuống ghế trong nhà hàng, cô có chút căng thẳng.
Cô hồi hộp mở thực đơn, điều đầu tiên nhìn đến không phải tên món hay hình ảnh, mà là giá tiền. Sau ký hiệu nhân dân tệ là hàng loạt con số hai chữ số, chỉ khi lướt đến món đặc trưng mới thấy con số vượt quá trăm.
Sự bình dị thân thuộc khiến cô cảm thấy dễ chịu, đến cả ngón tay lướt trên thực đơn cũng trở nên hào hứng.
Trình Du Lễ ngồi một cách thoải mái, khuỷu tay tựa vào tay ghế, ngón tay đỡ nhẹ lên thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh không thể nhìn thấu những gợn sóng cảm xúc trong lòng cô, đến cả hàng mi cũng tĩnh lặng không động.
Tần Kiến Nguyệt gọi vài món, không nghe thấy anh lên tiếng, bèn khẽ nâng mắt liếc sang.
Đến giây thứ tư của ánh nhìn lén, Trình Du Lễ cuối cùng cũng mở mắt. Anh nhìn qua, đuôi mắt hơi nhướng lên, nhàn nhạt hỏi: “Chọn xong rồi?”
Cô khẽ gật đầu, gập thực đơn lại.
“Gọi món gì?” Anh không đón lấy cuốn sổ từ cô, chỉ hỏi như vậy.
Tần Kiến Nguyệt đọc tên vài món.
Trình Du Lễ đưa tay ra, “Đủ rồi, cứ vậy đi.”
Hai ngón tay kẹp lấy thực đơn, nhẹ nhàng đặt lên tay phục vụ bên cạnh.
Tần Kiến Nguyệt cúi mắt xuống, khóe mắt vẫn thấy được bàn tay anh đang cầm lấy chén trà, nước trà chảy xuống đáy ly, tiếng nước trong vắt vang lên. Giữa tiếng nước nhỏ nhẹ ấy, cô nghe thấy anh nói, giọng như cười mà không cười: “Cô rất sợ tôi sao?”
Cô thoáng sững lại, “Tôi sợ anh làm gì?”
Ấm trà được đặt lên bàn, một chén trà đã rót xong, đầu ngón tay dài đẹp của anh nhẹ nhàng đẩy về phía cô, dừng lại ở mép bàn. Cô nhìn rõ làn da trắng của anh, cùng móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa.
“Có thể quang minh chính đại mà nhìn tôi, tôi không ăn thịt người.”
Một mùi hương thanh mát dịu nhẹ len lỏi vào khứu giác—là hương nhài thanh khiết.
Tần Kiến Nguyệt không lên tiếng, nâng chén trà uống, hóa giải sự gượng gạo.
Anh hỏi cô học hí kịch bao lâu rồi.
Kiến Nguyệt đáp: “Bắt đầu từ tiểu học.”
Anh nói: “Em hát rất hay.” Lại bổ sung thêm: “Bà nội tôi rất thích em.”
Nhắc đến bà nội, Tần Kiến Nguyệt không nhịn được mà hỏi: “Hôm đó bà nội anh không đến đúng không?”
“Ừm.”
Cô khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Trình Du Lễ quan sát đôi mắt ngoan ngoãn của cô, trêu chọc: “Lạnh nhạt với bà cụ thì không được, nhưng lạnh nhạt với tôi thì lại có thể?”
Tần Kiến Nguyệt vội nói: “Tôi không có ý đó.”
Anh chỉ cười nhạt, không tỏ thái độ gì. Lại khẽ nói: “Nợ người ta thì cũng phải trả chứ.”
Tần Kiến Nguyệt đáp: “Cô giáo Mạnh hát hay hơn tôi.” Ý tứ rất rõ ràng—anh không cần phải nghe một vở diễn tệ hơn nữa.
Nhưng Trình Du Lễ lại nói: “Em biết là tôi muốn nghe em hát.”
Tiếng đàn dây trầm bổng vang lên từ sảnh nhà hàng. Tần Kiến Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng đùa: “Trả tiền thì tôi sẽ hát cho anh nghe.”
Trình Du Lễ cũng bật cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói chuyện tiền bạc thì vô vị quá, tôi tặng em một món quà thì sao?”
“Quà gì?”
Anh chỉ tay ra ngoài cửa sổ.
Tần Kiến Nguyệt nghiêng đầu nhìn theo, thấy hai đứa trẻ đang vây quanh một quầy hàng nhỏ. Ở giữa là một người đàn ông trung niên đang vẽ tranh, trên bàn gỗ đơn sơ bày vài mô hình nhân vật anime. Những bức tranh của ông ta cũng chính là vẽ mấy món đồ chơi này.
Dùng bữa xong, hai người tiến đến gần hơn để quan sát. Tần Kiến Nguyệt không mấy hứng thú với mấy thứ trẻ con này. Nhưng Trình Du Lễ lại nói: “Thích cái nào, chọn đi, tôi vẽ cho em.”
Trong đầu cô lập tức gợi lên một hồi ức.
Trình Du Lễ từng học vẽ tranh truyền thống, tác phẩm của anh gần như chưa bao giờ bị gỡ khỏi tủ trưng bày ở trường.
Mỗi bức tranh của anh đều được cô lưu lại trong điện thoại—hoa điểu, trái cây, trúc xanh. Có một khoảng thời gian, cô đã xem đi xem lại quá nhiều lần, đến giờ vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết.
Trình Du Lễ muốn vẽ cho cô một bức tranh. Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến lòng hư vinh của cô dậy sóng. Cô chẳng tìm được lý do để từ chối, thế là tùy ý chỉ vào một bức tranh Doraemon.
Trình Du Lễ thản nhiên ngồi xuống bên cạnh họa sĩ, mượn dụng cụ vẽ rồi chăm chú hạ bút.
Tần Kiến Nguyệt vừa định ghé lại gần thì anh lại trẻ con nói: “Đừng nhìn trộm, tôi sẽ căng thẳng đấy.”
Cô không nhịn được mà bật cười.
Chưa đầy năm phút, “món quà” nhanh chóng hoàn thành. Anh thần bí cuộn bức tranh lại, dùng dây mảnh buộc thành một nút thắt lỏng.
Khi nãy trời vẫn còn hoàng hôn, vậy mà giờ đã vào đêm. Mây dày tụ lại trên bầu trời.
Trình Du Lễ không vội trao bức tranh cho cô, mà đăm chiêu suy nghĩ, chậm rãi hỏi: “Hẹn vào lúc nào đây?”
Tần Kiến Nguyệt đáp: “Vẫn là để anh quyết định đi.”
Anh hơi nhướng mày: “Tôi quyết định? Tôi sợ có người lại quá bận rộn đấy.”
Cô cười xấu hổ: “Lần này chắc chắn không đâu.”
Trình Du Lễ cúi mắt nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nói: “Vậy thế này đi, lần sau ngẩng đầu thấy trăng sáng, tôi sẽ đến gặp em.”
Không ngờ anh lại đưa ra một cách hẹn ước như vậy, cô hỏi: “Nếu hôm đó anh có việc bận thì sao?”
“Việc gì cũng có mức độ quan trọng khác nhau, trì hoãn một chút cũng không sao.”
Anh dùng cuộn tranh khẽ gõ lên trán cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Tôi là người giữ lời.”
Tần Kiến Nguyệt nhận lấy bức tranh, vừa định mở ra xem.
Trình Du Lễ liền nắm nhẹ cổ tay cô ngăn lại, nói: “Về nhà rồi hãy xem, lỡ như em không thích, chẳng phải tôi mất mặt sao?”
Lòng bàn tay anh nóng rực, tựa như thiêu đốt làn da nơi cổ tay cô.
Tần Kiến Nguyệt cúi đầu cười khẽ, rất nể mặt mà thắt lại nút dây.
Làm sao có chuyện không thích chứ? Dù anh có vẽ Doraemon thành Shin cậu bé bút chì, cô cũng sẽ thấy đáng yêu.
–
Khi Tần Kiến Nguyệt về đến nhà, cổng sân mở toang. Cô bước vào trong, thấy chiếc nạng của mẹ kẹt giữa khe cửa.
Trong sân đặt một chiếc chậu đồng để đốt tiền vàng mã. Lửa đã tàn, khói nghi ngút, tro tàn bay lả tả khiến cô sặc một hơi.
“Mẹ.” Cô tăng tốc bước vào, “Mẹ về từ lúc nào thế?”
Tần Y đang đốt nến trong căn phòng nhỏ. Mùi hương tàn tràn ngập trong không gian chật hẹp, nồng đậm mà kỳ lạ.
Tần Kiến Nguyệt nhìn thấy di ảnh của cha được đặt ngay giữa hai cây nến đỏ.
Nghe tiếng cô gọi, Tần Y ngoảnh lại: “Lại đây, thắp hương cho ba con.”
Tần Kiến Nguyệt vâng lời, dâng lên hai nén hương.
Tần Y cũng thắp theo sau.
Tần Kiến Nguyệt lùi ra đứng bên cạnh mẹ, vô tình thấy vài sợi tóc bạc nơi thái dương bà.
Tần Y đặt một chiếc gối xuống đất, chống đầu gối muốn quỳ xuống. Tần Kiến Nguyệt vội vàng đỡ bà: “Chân mẹ không tiện, đừng quỳ nữa.”
Nhưng bà không nghe, vẫn chậm rãi quỳ xuống, dập đầu trước di ảnh của người đã khuất.
Trong ảnh, cha cô—Giang Hoài—vẫn điển trai như thuở nào. Bức ảnh này được chụp vào năm ông qua đời. Giờ đây, có người già đi, có người trưởng thành, nhưng người đã mất thì mãi mãi thanh xuân.
Giang Hoài từng công tác tại Bộ Ngoại giao, vợ ông—Tần Y—xuất thân từ gia đình nghệ thuật hí kịch. Hai người vốn là một đôi vợ chồng hòa hợp, trong mắt người ngoài cũng rất xứng đôi.
Biến cố gia đình xảy ra vào năm Tần Kiến Nguyệt học lớp 12. Cha cô gặp tai nạn giao thông khi lái xe về nhà sau một buổi tiệc rượu. Ông qua đời tại chỗ, còn mẹ cô thì gãy một chân, không thể lên sân khấu lần nữa.
Mùa xuân bi thảm ấy, đến nay đã sáu năm rồi.
Tần Y quỳ rất lâu trước di ảnh Giang Hoài mới đứng lên, hỏi con gái: “Đúng rồi, con với Tiểu Vương hôm nay nói chuyện thế nào?”
“Dạ?” Tần Kiến Nguyệt nhất thời không nhớ ra Tiểu Vương là ai.
Vừa dùng bữa tối dài cùng Trình Du Lễ, cô đã quên mất mục đích ra ngoài hôm nay vốn là đi xem mắt với Vương Thành.
Không muốn nhắc đến chuyện này, cô qua loa đáp: “Cũng ổn ạ.”
“Cũng ổn là sao? Được hay không được?”
Không thể né tránh, cô đành thành thật nói: “Con không thích anh ta.”
Tần Y là một người phụ nữ rất truyền thống. Bà kiên trì nói với con gái: “Thích không quan trọng, môn đăng hộ đối mới là quan trọng nhất.”
Những lời này khiến Tần Kiến Nguyệt nhíu mày.
Cô không muốn vì mấy chuyện này mà tranh cãi với mẹ hết lần này đến lần khác.
Nhưng ba chữ “môn đăng hộ đối” lại chạm đến lòng tự trọng của cô, khiến cô không khỏi đau nhói.
Có lẽ cũng bởi vì vừa mới chia tay Trình Du Lễ, cô không muốn bị nhắc nhở về khoảng cách quá lớn giữa hai người.
Mũi cô cay cay, nhẹ giọng nói: “Con chỉ muốn tìm một người có thể hiểu con. Nếu không có, vậy thì con cũng có thể không kết hôn.”
Không muốn nghe thêm lời chỉ trích, cô trở về phòng, đóng cửa, không bước ra nữa.
Tần Kiến Nguyệt không bật đèn, lặng lẽ nằm trong bóng tối, mở mắt nhưng ánh nhìn vô định.
Cô đang nghĩ về Trình Du Lễ thuở thiếu niên.
Những năm đó, cô vẫn có thể cố ý tạo ra những lần “tình cờ gặp gỡ” chỉ để nhìn thấy anh. Cô sẽ đứng nơi cơn gió từng lướt qua người anh, chạm vào hộp kẹo bạc hà anh đã chọn nhưng không lấy, nhìn qua ô cửa sổ nơi bóng dáng anh lười nhác tựa vào, rồi bất giác thấy chính mình phản chiếu trong tấm kính.
Bóng dáng hai người chồng lên nhau. Anh nhìn qua, vô tình bắt gặp ánh mắt cô.
Anh giơ tay trái khép lại ô cửa sổ, cánh tay duỗi dài, đồng phục co rút lại một đoạn, để lộ cổ tay gầy guộc, trắng trẻo mà dịu dàng.
Đồng phục giống nhau, trông như áo đôi.
Họ đều là học sinh, chỉ là bước chân không cùng một nhịp.
Nhưng khi rời xa mái trường, cởi bỏ đồng phục, dù có ngồi chung một khoang xe, họ vẫn thuộc về hai thế giới khác nhau.
Bức tường giữa họ sẽ không vì lòng tham hay dụ.c v.ọng của một cô gái mà sụp đổ.
Anh là nhị thiếu gia danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Trình.
Cô chỉ là một diễn viên nhỏ được anh gọi đến hát hí khúc.
…
Cuối cùng, Tần Kiến Nguyệt sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Cô lấy bức tranh Trình Du Lễ để lại từ trong túi xách.
Liệu có thể xem đây như một cách để có được anh không?
Ít nhất, anh đã thực sự vì cô mà dừng lại năm phút.
Dù chỉ là một điều kiện trao đổi, nhưng bức tranh này là do chính anh vẽ vì cô. Không cần phải thấp thỏm lo lắng, đây là một món quà thực sự.