Én Ngự Rường Cao

Chương 1



1.



 

Năm Vạn Huy thứ mười lăm, Yến Châu xảy ra lũ lụt.

 

Sau trận lụt, Thánh Thượng hạ lệnh tịch biên gia sản của Thẩm gia, còn ba mươi lăm người nhà họ Thẩm chúng ta thì bị đem bán đi.



 

May mắn thay, ở huyện Tần có một vị lao đầu họ Trần, ông là biểu đệ xa của mẫu thân ta, theo vai vế, ta phải gọi một tiếng "biểu cữu".

 

Biểu cữu lúc trẻ từng có hôn ước với mẫu thân ta, cũng từng chịu ơn của Thẩm gia.



 

Cũng vì mối duyên này mà sau khi nhận được tin, ngay trong đêm ông đã tức tốc đến kinh thành, bỏ ra chín mươi lạng bạc để chuộc hai tỷ muội ta từ tay bọn bu/ôn ng/ười.

 

Trần biểu cữu đưa chúng ta về nhà của ông ở huyện Tần.



 

Ông dặn dò thê tử mình:

 

"Các nàng ấy đều là tiểu thư cành vàng lá ngọc, tuy bây giờ gặp nạn nhưng không phải nô tỳ nhà chúng ta, sau này vẫn phải nuôi nấng tử tế."



 

Biểu cữu mẫu gật đầu đồng ý, không chỉ dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ cho tỷ muội ta ở mà còn đặc biệt mua một tiểu tỳ nữ để chăm lo việc ăn mặc, sinh hoạt hàng ngày của chúng ta.

 

Muội muội Nghi Nhi năm đó mới tám tuổi, là một cô bé hay khóc nhè.



 

Nửa đêm canh ba, con bé thường c/ắn góc chăn, tủi thân nức nở khe khẽ bằng hàm răng sữa chưa thay hết.

 

Ta vén chăn của muội ấy lên hỏi:

 

"Lại khóc cái gì?"



 

Muội ấy rụt rè đáp: "Muội nhớ di nương."

 

"Di nương" mà Nghi Nhi nhắc đến là Vương di nương, mẫu thân của con bé. Ta mất mẫu thân từ năm bảy tuổi, phụ thân ta sợ nhà họ Thẩm con cháu đơn bạc nên đã cưới liên tiếp ba vị di nương.



 

Nhưng trong ba vị di nương đó, cũng chỉ có Vương di nương sinh được một người con gái.

 

Và trong trận tai bay vạ gió này, cả ba vị di nương cũng đã bị bọn b/uôn n/gười b/án đi đâu không rõ.



 

Biểu cữu chẳng qua chỉ là một cai ng/ục, giữ được cho hai tỷ muội ta đã là điều không dễ dàng.

 

Ta không thể trông mong ông cứu được tất cả mọi người trong Thẩm gia.



 

Trước đại nạn, dù là m/áu m/ủ ruột rà cũng chỉ đành tự gánh lấy số phận của riêng mình.

 

"Đừng nghĩ nữa, nghĩ cũng vô ích."



 

"Nhưng tỷ tỷ, muội không ngủ được."

 

"Không ngủ được thì dậy đọc sách viết chữ."



 

Lúc phụ thân ta còn tại thế, ông luôn dạy dỗ tỷ muội ta như nhi tử, không bao giờ ép chúng ta học kim chỉ may vá, ngư/ợc lại thường dặn dò chúng ta phải chuyên tâm vào việc học hành.

 

Vì vậy, mỗi khi đêm dài khó ngủ, ta lại thắp đèn, vừa chỉ bảo bài vở cho Nghi Nhi dưới ánh nến, vừa lật giở những sách thơ mà biểu cữu đã sắm cho chúng ta.

 

Biểu cữu chăm sóc chúng ta vô cùng chu đáo, ăn mặc chi dùng đều cố gắng hết sức mình, mỗi khi đi làm việc cũng không quên dặn dò biểu cữu mẫu ngàn lần, chỉ sợ chúng ta chịu chút tủi thân nào.



 

Nhưng biểu cữu mẫu lại là người lòng dạ khôn lường.

 

Ban đầu bà ta còn đối xử tốt với chúng ta, nhưng hoa không nở được trăm ngày, dần dần, bà ta bắt đầu có vài lời o/án thán.



 

Nhất là những lúc biểu cữu vắng nhà, bà ta cố tình c/ắt xén chi tiêu của chúng ta, quần áo thì đưa đồ cũ, cơm thì cho đồ nguội, còn thường xuyên vin vào lỗi của tỳ nữ để chỉ dâu mắng hòe.

 

"Đồ x/ương lười ba lạng, bày đặt làm tiểu thư cành vàng lá ngọc gì với bà đây?!"



 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Bà khuyên mày nên biết điều một chút, nếu chọc giận bà thì vài cây roi đ/ánh ra ngoài gả cho một tên nhà quê, xem mày còn vênh váo được đến bao giờ!"

 

"Đứa lớn thì lòng lang dạ sói, đứa nhỏ thì õng ẹo làm màu, phỉ! Thật sự tưởng bà không nhìn ra được những trò liếc mắt đưa tình của chúng mày sau lưng sao?"

 





 

Bà ta chống nạnh đứng trước cửa sổ phòng ta la hét, ch/ửi mắ/ng, dọa cho Nghi Nhi phải trốn vào lòng ta, đôi vai nhỏ run lên từng chặp, sợ sệt không dám khóc thành tiếng.

 

Đợi bà ta đi rồi, Nghi Nhi ngước đôi mắt đẫm lệ lên nói với ta:

 

"Tỷ tỷ, muội không thích biểu cữu mẫu."



 

Ta xoa đầu muội ấy:

 

"Biểu cữu có lòng tốt cưu mang, chúng ta tuyệt đối không thể làm ông thất vọng, càng không thể vì những chuyện vặt vãnh này mà làm ông phiền lòng. Bây giờ chúng ta ăn ở nhờ nhà họ Trần, dù biểu cữu mẫu có khắt khe một chút cũng là lẽ thường tình, nhưng nếu muội vì thế mà sinh lòng o/án h/ận, thì đó chính là kẻ vong ân bội nghĩa."



 

"Có phải chỉ khi biểu cữu ở nhà, chúng ta mới có những ngày yên ổn không?"

 

"Con bé ngốc này, dựa vào trời dựa vào đất cũng không bằng dựa vào chính mình, biểu cữu cũng có nỗi khổ riêng của ông."



 

Vào mùa đông, biểu cữu được nha môn cử đi Thanh Châu cách đó ngàn dặm, mãi cho đến cuối xuân năm sau vẫn chưa trở về.

 

Trong khoảng thời gian này, biểu cữu mẫu đã đuổi người tỳ nữ luôn hầu hạ chúng ta đi, còn lục soát lấy hết quần áo, trang sức mà biểu cữu đã sắm cho chúng ta trước đó mang về phòng của bà ta.



 

Thậm chí, bà ta còn không cho chúng ta dùng nến vào ban đêm, và chỉ cho nhà bếp đưa màn thầu nguội.

 

Mặc dù ta vẫn luôn may vá quần áo giày dép cho bà ta, lúc rảnh rỗi lại xuống bếp phụ giúp, ngày ngày đều cố gắng hết sức để lấy lòng.



 

Vậy mà bà ta vẫn một mực muốn ép chúng ta rời đi.

Bởi vì ta đã mười bốn tuổi, lớn lên mắt sáng răng ngà, rất giống mẹ ta, điều này khiến ta trở thành cái gai trong mắt bà.

 

Đi, tất nhiên là phải đi.

Nhưng ta không thể cứ thế mà lủi thủi đi.

Vì ta còn có ấu muội, dù không phải vì bản thân, ta cũng phải tìm cho Nghi Nhi một con đường tốt.

 

Ngoài thành huyện Tần có ngọn Nam Sơn, trên núi toàn là mồ mả.

Ta dùng số tiền kiếm được từ việc tết dây thuê người dựng một ngôi mộ gió ở nơi gần đường lớn trên Nam Sơn, rồi mỗi ngày lặng lẽ xách giỏ đưa Nghi Nhi đến chân Nam Sơn khóc viếng.

 

Nghi Nhi quỳ trên đất, e dè quay đầu hỏi: "A tỷ, ngôi mộ này chôn ai?"

Ta vừa khóc vừa bẻ vụn bánh thành miếng rắc xuống đất: "Là cha mẹ."

"Nhưng mà A tỷ, cha không phải bị lũ cuốn trôi rồi sao?"

 

"Đừng hỏi, cứ khóc lớn là được."

"Muội khóc không ra."

"Nghĩ đến Di nương đi."

 

"Oa— Cha, mẹ—" Mắt Nghi Nhi đỏ hoe, lập tức khóc òa lên thành tiếng.

Ta khóc to hơn nó, mãnh liệt hơn nó, nước mắt lăn dài, gào khóc khí tuyệt, vừa khóc vừa không ngừng ngâm nga.

 

"Lương thượng song yến sấu, sào gian sồ nhi phì. Vũ dực thượng vị phong, sào phá tử li li. Hà đương trùng lai nhật, phản bồ báo thân ân." (Đôi én trên xà gầy yếu, chim non trong tổ mập mạp. Lông cánh chưa kịp đầy đủ, tổ vỡ con lìa xa. Ngày nào được quay trở lại, nuôi mẹ báo đáp ơn sâu.)

 

Nơi đồng hoang Nam Sơn, cây cối râm mát, chim hoang giữa cành lá bị tiếng khóc của chúng ta làm kinh động, vỗ cánh bay tán loạn đi tìm thức ăn.

Những người tiều phu trên núi, nông phu vác cuốc, khách bộ hành qua đường, ai nấy đều dừng chân, người người kinh ngạc, nghe xong không cầm được nước mắt.

 

Chưa đầy bảy ngày, tin đồn đã lan khắp huyện Tần.

Người ta nói rằng Nam Sơn có hai nữ lang hiếu cảm động trời, ngay cả bầy chim cũng hướng về, ngày ngày quanh quẩn bên cạnh họ, mãi không chịu tan đi.

 

Lại có những thư sinh hiếu kỳ hứng thú đến xem, rồi nước mắt lưng tròng rời đi.

Chẳng mấy chốc, một bài thơ "Tử Ly Sào" (Con Rời Tổ) đầy xót xa đã lan truyền khắp các thư viện lớn nhỏ, quán trà và thuyền hát ở huyện Tần.

 

Thậm chí còn có người từ kinh thành ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến, nhất định muốn ch/iêm ngưỡng phong thái của hiếu nữ Nam Sơn.

Nghi Nhi dù sao còn nhỏ, nó chột dạ hỏi ta: "A tỷ, bầy chim rõ ràng là đói bụng đến ăn vụn bánh, nhưng tại sao họ đều nói chim thần có linh?"

 

Ta cười: "Đó là vì người ta chỉ tin những gì họ muốn tin."

"Vậy ngày mai chúng ta còn đi khóc viếng không?"

"Không đi nữa."

"Vì sao không đi?"

 

"Bởi vì chỉ có thoáng thấy kinh hồng một lần, mới càng khiến người ta đêm ngày mong nhớ."

Nghi Nhi b/án tín b/án nghi, nhưng không ngờ ngày hôm sau, trước cửa nhà họ Trần đã có một cỗ xe ngựa đến, tỳ nữ báo rằng, là có khách quý từ kinh thành đến.