Én Ngự Rường Cao

Chương 3



3.

 

Khương Thời quả thật đã đi tìm Khương lão gia để vạch trần ta.

"Cái ả Thẩm Định Vi đó lai lịch bất minh, phẩm hạnh không đoan chính, lại còn mang một khuôn mặt hồ mị, giữ nàng ta trong phủ, sớm muộn cũng thành họa hại."

 

Ba người chúng ta vừa đến ngoài sảnh, đã nghe thấy Khương Thời trong phòng lên tiếng gièm pha ta.

Khương lão gia hình như khẽ hừ một tiếng: "Việc chọn bạn đọc cho Nam nhi, làm cha sao có thể không minh s/át thu hào? Ngươi thì ngư/ợc lại, hành sự không kiêng nể, vô lễ khinh suất, nay còn làm ra cái chuyện mất mặt là làm khó một nữ tử yếu đuối."

 

"Cha, lòng người ngăn cách lớp da bụng, xin người hãy tin con."

"Mẫu thân ngươi và Nam nhi ngày thường đều khen nàng không dứt lời, chẳng lẽ ta không tin họ, lại tin ngươi?"

 

"Mẫu thân tâm thiện, Nam nhi lại vốn có giao tình với nàng ta, bị che mắt cũng không có gì lạ. Nhưng con nhìn rất rõ, nàng ta tuyệt đối không phải là người an phận thủ thường."

"Lời này có bằng chứng gì?"

 

"Chỉ bằng khuôn mặt đó của nàng ta, đẹp hơn cả hoa khôi nương tử đệ nhất kinh thành! Lại còn cái tư thái, cái lời lẽ khéo léo đó—"

Khương lão gia giận đến nỗi đập bàn: "Đủ rồi! Ngươi, ngươi lại đi quán Tần lầu Sở!"

 

Khương Thời lập tức "phịch" quỳ xuống đất, nhưng trong miệng vẫn cực kỳ bướng bỉnh: 

"Con tuyệt đối không dám làm trái tổ huấn! Là hôm về kinh, hoa khôi lên thuyền du hồ, vừa lúc cách sông nhìn thấy—"

 

"Nghịch tử! Cút ra ngoài!"

Khương Thời đã định trước là sẽ gặp vận rủi cả ngày.

 

Sáng sớm hân hoan đón ph/ân chim, giữa trưa quỳ chịu cha giáo huấn, nghe nói tối đến rượu vào ruột sầu, nửa đêm còn bất cẩn vấp ngã rất mạnh.

Ta gần như đã sinh lòng thương hại hắn.

Nhưng kể từ ngày đó, Khương Thời quả thật không còn làm khó ta nữa.

 

Bởi vì Cửu Vương đã điều hắn vào Vũ Lâm Tư của Hoàng thành, nghe nói hắn nhậm một chức quan không lớn không nhỏ trong Vũ Lâm Tư, dưới quyền quản lý hơn năm trăm Vũ Lâm Vệ.

Ngày nào cũng bận rộn lắm.

 

Tháng Mười Một, kinh thành đổ trận tuyết mỏng đầu tiên.

Nói là tuyết mỏng, nhưng tuyết hoa cứ rơi lả tả từ sáng sớm, đến giữa trưa thì băng điêu ngọc xích, cảnh vật phủ bạc, đình đài thủy tạ đều trắng xóa, hệt như Dao Trì nơi nhân gian.

 

Hôm đó Cửu Vương không biết vì lẽ gì, đột nhiên hứng thú, buổi chiều dẫn theo hai tùy tùng đến Khương phủ, mời hai công tử "có thể cùng nhau uống một chén không".

Họ vây hương bình trong trúc đình ở hoa viên, treo trướng ấm, trải đệm bông, đốt thú than, nói cười vui vẻ, áo lông vây lò hâm rượu.

 

Phu tử hôm đó bị cảm lạnh không vào phủ, nên ta đọc sách ở Lãm Nguyệt Các cho đến giờ Thân.

Trên đường từ Lãm Nguyệt Các về phòng, đi ngang qua trúc đình, chợt nghe một giọng nói ngạo mạn và lười nhác từ xa gọi ta:

"Con đàn bà l/ừa đ/ảo—"

 

Ta dừng bước, quay người, mím môi, ngưng mắt, bốn mắt nhìn nhau với người vừa thốt ra lời khiếm nhã.

"Con đàn bà lừ/a đ/ảo, dám cùng ta đ/ánh cư/ợc không?"

 

Trước lò sưởi, thiếu niên búi tóc bằng trâm xanh một tay cầm chén rượu, tùy t/iện và phóng khoáng mở lời khiêu khích ta.

Ta lạnh nhạt nói: "Không dám."

 

Thiếu niên trợn tròn mắt không tin: "Dám l/ừa đời t/rộm tiếng, không dám đ/ánh cư/ợc sao?"

"Nhị công tử đã định ta phẩm hạnh thấp kém, cư/ợc hay không cư/ợc, có khác gì nhau?"

"Nếu ngươi thắng, từ nay về sau ta đối đãi với ngươi bằng lễ nghĩa."

 

Tuyết bay như bông, ta vốn một lòng dẹp chuyện yên ổn, nhưng sau khi nghe lời này, bước chân đột nhiên dừng lại.

"Cư/ợc gì?"

 

Trong ánh mắt như xem trò vui của Cửu Vương và Đại công tử, Khương Thời khoác áo cừu xanh đứng dậy, thần sắc bay bổng nói với ta: "Cứ cư/ợc xem ngươi có thể l/ừa ta ra khỏi trúc đình này không."

 

Ta bước chậm rãi đến gần trúc đình, cúi mình thi lễ với Cửu Vương và Đại công tử, rồi khẽ cau mày lắc đầu với Khương Thời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Lời cư/ợc này không công bằng. editor: bemeobosua. Trong đình lò nóng rượu ấm, ngoài đình gió lạnh tuyết băng, muốn l/ừa ngài ra ngoài quả thực khó hơn lên trời xanh, ngài đường đường là công tử quý tộc, lại đi làm khó một nữ tử yếu đuối đơn bạc như ta. Nhưng nếu cư/ợc làm thế nào l/ừa ngài vào trúc đình, thì lại dễ như trở bàn tay."

 

"Ha, ăn nói huênh hoang không biết xấu hổ."

Khương Thời nhướng mày không phục, ôm cừu y bước dài, lập tức khí vũ hiên ngang đi ra khỏi trúc đình ấm áp như mùa xuân.

 

Cửu Vương và Đại công tử đồng thời cảm thán: "Ôi—"

Khương Thời chợt sững sờ, sau đó kinh ngạc: "Gian xảo quá!"

Ta phủi tuyết trên vai, nở nụ cười rạng rỡ với Khương Nhị công tử vừa hậu tri hậu giác.

 

"Nhị công tử, sau này xin hãy gọi ta là 'Thẩm cô nương'."

"Ha ha ha ha—" Khương Đại công tử vốn luôn hòa nhã lập tức cười nghiêng ngả, còn Cửu Vương nhìn khuôn mặt vừa đen vừa xanh, lại còn hơi tím của Khương Thời cũng không nhịn được cười.

 

Ngài uống cạn chén rượu trong tay, toàn thân toát ra khí độ hoàng gia.

"Sớm đã nghe nói trong phủ có một tài nữ, hôm nay gặp mặt, quả nhiên thông tuệ vô song. Thẩm cô nương, bản vương vừa hay có một việc không hiểu, không biết có thể làm phiền cô nương một lát không?"

 

Nói đoạn, ngài đưa tay làm một động tác "mời".

Là thân vương đương triều mời, ta há dám không tuân theo?

Thế là, ta cùng với Khương Thời đang bất bình bước vào trúc đình.

 

Trong đình thú than khói lượn lờ, hương ấm xộc vào người, Đại công tử thay Cửu Vương từ từ kể ra nỗi lo lắng.

Thì ra những năm gần đây Thánh nhân luôn chìm đắm trong việc tìm tiên vấn đạo, nửa tháng trước, có một đạo nhân ở Linh Đài Quán vào cung, hắn tự xưng đã đắc đạo thành tiên, có thể nửa tháng không ăn uống.

 

Thánh nhân để kiểm chứng thật giả, đặt hắn một mình trong phòng, phái người giám s/át bên cạnh hàng ngày. editor: bemeobosua. Hiện giờ đạo nhân đó đã tịch cốc phục khí được mười ngày, nhưng vẫn thần thái sáng láng.

 

Thánh nhân mừng rỡ, khăng khăng muốn phong hắn làm Hộ Quốc Tiên Sư vào ngày mãn hạn.

Cửu Vương thở dài: "Bản vương biết rõ tên yêu đạo đó là kẻ l/ừa đ/ảo, nhưng bất lực vì nhiều ngày không tìm ra sơ hở của hắn."

 

Ta cúi đầu nhíu mày: "Hay là hắn đã mua chuộc cung nhân, cung nhân nói d/ối?"

"Cung nhân có thể tin."

"Vậy là có người lén lút đưa thức ăn?"

 

"Không thể, bản vương theo dõi rất s/át."

"Chẳng lẽ hắn giấu đồ ăn?"

 

Cửu Vương lắc đầu: "Nhưng khắp người hắn chỉ có quần áo và phất trần, bản vương đoán, nếu có, cũng chỉ có thể giấu trong phất trần đó, nhưng yêu đạo nói phất trần là thần vật, nếu không có bằng chứng cụ thể, e rằng khó mà điều tra."

 

"Tự cho là thông minh, ngươi nghĩ những chuyện này các Vương gia sẽ không nghĩ tới sao?" Khương Thời ở bên cạnh châm biếm đúng lúc lạnh lùng.

Ta liếc hắn một cái, hơi trầm ngâm, rồi mỉm cười với Cửu Vương.

 

"Nói như vậy, vậy chỉ có thể sai cung nhân kiểm tra chất thải của đạo nhân đó. Vương gia, n/hục thể p/hàm th/ai, ai có thể tránh được chuyện ph/àm t/ục, mười ngày này hắn nhất định đã lén ăn trộ/m, đã ăn rồi, chẳng lẽ hắn không th/ải ra sao?"

 

Có lẽ chưa từng nghĩ tới một nữ tử có thể công khai nói về những tục sự như ngũ cốc luân hồi (ăn uống và bài tiết).

Nhất thời, Cửu Vương cùng hai vị công tử nhà họ Khương đều nhìn nhau: "..."

 

Một lát sau, Đại công tử vỗ tay khen lớn: "Diệu tai (hay quá)."

Nhị công tử vừa giận vừa cười: "Quả nhiên mèo có đạo mèo ch.ó có đạo chó, người gian xảo có tà môn ngoại đạo."

 

Cửu Vương nhướng mày liếc Khương Thời một cái: "Đây chính là 'đối đãi bằng lễ nghĩa' trong lời ngươi sao? Hôm nay p/hạt ngươi, uống thêm ba chén lớn."

Ngoài đình gió tuyết càng lúc càng mạnh, vài cây trúc xanh bị tuyết đè phát ra tiếng "cắc cắc".

 

Khương Thời quả là người có thể nhẫn nhịn và vươn lên.

Nghe lời Cửu Vương, hắn uống cạn rượu trong chén, hào khí ngút trời nói một câu "nguyện đổ phục thâu" (đã cược thì chịu thua), rồi dứt khoát đứng dậy, đi đến trước mặt ta, như mây trôi nước chảy cúi người chắp tay vái dài.

 

"Thẩm cô nương, tại hạ thất ngôn (lỡ lời), xin hãy rộng lòng tha thứ."

Dưới tuyết trước trúc đình, thiếu niên mày mắt tươi tắn mỉm cười nói với ta.