Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 106



Trong khi đó, Điền Mật hoàn toàn không biết rằng cuốn sách y thuật mà cô có được là một bảo vật cấp quốc gia. Càng không hay rằng đằng sau nó còn có một câu chuyện dài như vậy.

“Không phải nói đi dạo trung tâm thương mai sao? Sao lại biến thành như vậy? Giản Hoài, con có phải bị động kinh không?”

Chung Tiểu Tuệ thật sự bị Giản Hoài làm cho tức chết. Cặp đôi nhà ai lần đầu tiên hẹn hò, lại để cho mặt xám tro như vậy trở về? Thấy Điền Mật cười ha hả, Chung Tiểu Tuệ cũng chột dạ.

Trách không được Thu Hà không yên tâm Điền Mật. Cô gái đơn thuần như vậy, Chung Tiểu Tuệ cũng không yên tâm để cô ở riêng với Giản Hoài. Hung hăng trừng mắt nhìn Giản Hoài một cái, Chung Tiểu Tuệ ôn nhu dỗ dành Điền Mật.

“Tiểu Mật, có đói bụng không? Mẹ chuẩn bị ít bánh quy, con ăn chút đi."

“Cảm ơn mẹ.” Điền Mật hưng phấn như đứa trẻ, cùng Chung Tiểu Tuệ khoe chiến lợi phẩm của mình.

“Hì hì, mẹ! Mẹ đừng trách Giản Hoài, là con dẫn anh ấy đi trạm thu mua phế phẩm.

Nhìn này, cả một cái rương đầy sách đều do con mới mua đấy!. Hì hì ~ Mẹ, mực này thơm quá.

Ba có phải thích viết thư pháp không? Bộ văn phong tứ bảo này con tặng ba.”

TBC

“……” Hóa ra trách lầm Giản Hoài, Chung Tiểu Tuệ có phần bất ngờ.

Đồng thời, khi nhìn cô con dâu có sở thích kỳ lạ này, Chung Tiểu Tuệ lại cảm thấy cô và Giản Hoài thật sự rất xứng đôi.

Hai người này, một người thích làm việc, một người thích đọc sách, hẳn là có thể sống chung rất tốt, không ai làm ai cô đơn. Nghĩ vậy, Chung Tiểu Tuệ nhận lấy thỏi mực, nụ cười càng sâu hơn.

“Ai nha, Tiểu Mật thật có vận may, đây là mực Tùng Yên tốt nhất. Loại mực này rất thích hợp để luyện chữ, ba con chắc chắn sẽ thích.”

“Thật sao? Hì hì, ba thích là được, con còn có một thỏi nữa. Mẹ, mẹ xem cái này thế nào?”

“Cái này?” Chung Tiểu Tuệ nhận lấy và cẩn thận xem xét. “Đây là mực Huy Châu.” Bà kinh ngạc thốt lên. “Thỏi mực này còn tốt hơn cái vừa rồi. Tiểu Mật, con đúng là nhặt được bảo vật rồi.”

“Thật ạ? Ha ha ~ con cũng không biết gì đâu. Đây là do ông nội tặng con. Mẹ, tặng mẹ luôn.

Ba thích thì hai bộ văn phòng tứ bảo này, mẹ cứ giữ lại hết đi.”

“Thế thì không được, sao ba mẹ có thể lấy đồ của con chứ.”

Chung Tiểu Tuệ lắc đầu, rồi phổ cập một chút kiến thức về giá trị của mực cho Điền Mật.

“Thứ này trong mắt những người sành sỏi là báu vật vô giá. Tiểu Mật, con hãy cất giữ cẩn thận.

Sau này nếu con có hứng thú học thư pháp, có thể lấy ra dùng. Hai cái nghiên mực này cũng là đồ tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đây là nghiên mực Đoan Khê, còn cái này là nghiên Trừng Bùn, đều là danh nghiên.”

“Con nhớ cất giữ cẩn thận, đừng làm vỡ. Ông lão kia đúng là người biết nhìn hàng. Ông ấy tặng con mấy thứ này, đều là hàng có giá trị, không bị mất giá mà còn có thể bảo tồn giá trị.

Hãy giữ gìn thật tốt, dù hiện tại con chưa dùng đến, tương lai chúng cũng sẽ tăng giá trị.”

“A?” Điền Mật kinh ngạc. “Chỉ là văn phong tứ bảo nhỏ bé mà lại có nhiều kiến thức thế này sao?”

“Đương nhiên rồi. Các con còn trẻ, đi học toàn dùng bút chì, bút máy. Nhưng trong mắt mẹ, một cây bút ngòi vàng cũng không bằng cây bút lông sói mà con đang cầm trên tay. Cất giữ cẩn thận đi, đây mới là thứ tốt thực sự.”

Chung Tiểu Tuệ giải thích rất rõ ràng, khiến Điền Mật càng không muốn nhận. Cô bối rối nói: “Con không biết mấy thứ này quý như vậy, lúc ông ấy tặng con, con chỉ đưa ông ấy một đồng năm nhân dân tệ cùng một cái rương sách.”

Điền Mật bắt đầu lo lắng, thậm chí còn hối hận. Cô thật sự không hiểu giá trị của mấy thứ này. Nếu biết trước chúng đáng giá như vậy, cô nhất định sẽ không nhận.

Thấy vậy, Giản Hoài rót cho cô một ly nước, an ủi: “Không sao đâu. Em và ông ấy có quan hệ lâu năm, ông ấy đã tặng em thì con cứ giữ lấy.

Sau này, nếu chúng ta tìm thấy thứ gì hay trên đảo, em chỉ cần nhớ đến ông ấy nhiều hơn là được.”

“Đúng vậy. Những thứ này mà nằm trong tiệm thu mua phế liệu thì cũng chỉ là rác. Chỉ khi vào tay người hiểu biết, chúng mới có thể trở thành báu vật.

Hãy giữ gìn cẩn thận, đây cũng là tấm lòng của ông ấy. Nếu con có hứng thú, khi nào rảnh mẹ sẽ kể cho con nghe về những món đồ cổ.”

Với tuổi tác và xuất thân của Điền Mật, tầm mắt của cô còn hạn chế. Không hiểu những thứ này cũng là chuyện bình thường. Nhân lúc có cơ hội, Chung Tiểu Tuệ đã nói với cô không ít về văn hóa và kiến thức đồ cổ.

Điền Mật nghe rất say mê, học được không ít điều.

Lúc này, cô tự nhủ tuyệt đối không để bản thân rơi vào tình huống sở hữu bảo vật mà không nhận ra nữa.

Buổi chiều, Điền Mật không ra ngoài. Cô ở nhà khách ngủ một giấc thật ngon. Khi cô tỉnh dậy, Giang Ngạo Nhi, Thu Hà và những người khác đã đến nhà khách để tiễn cô.

Lần này, Điền Tâm, Điền Đại Tráng không đến.

“Anh con bị thương ở chân, còn phải chăm sóc Tiểu Vũ, nên không đến được. Còn chị con… Haizz, Bạch Bân và Thẩm Đào đánh nhau, chị con đi bệnh viện chăm sóc Bạch Bân.”

“A?” Điền Mật há hốc miệng.

“Bạch Bân và Thẩm Đào sao lại đánh nhau?”

“Chuyện này dài lắm.” Thu Hà thở dài.

Trong một ngày ngắn ngủi, Thu Hà đã vô cùng mệt mỏi. Sau khi Điền Mật và Giản Hoài rời đi, Điền Tâm không còn diễn kịch nữa.

Cô không thể trút giận lên kẻ đầu sỏ, chỉ có thể trút lên Thẩm Đào. Cô không hề nương tay mà chửi mắng Thẩm Đào một trận.