Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 124



Trên đảo không có gì náo nhiệt, nên việc Điền Mật đặt chân lên đảo là một chuyện mới mẻ hiếm có. Khi ca nô của Điền Mật cập bến, những người trên đảo không có việc gì làm, sống bằng nghề buôn bán ở chợ, liền kéo đến xem náo nhiệt.

Những người lính đang nghỉ ngơi, các cô gái chưa lập gia đình, các nàng dâu trẻ, thậm chí cả những đứa trẻ được cha mẹ dắt theo, tất cả đều tụ tập trước bến tàu, chen chúc nhau thành ba, bốn vòng người.

Khi thấy ca nô xuất hiện, người ở phía trước kích động hô lớn:

“Tới rồi! Tới rồi!!”

Người phía sau vừa nghe thấy liền nhón chân, vươn cổ, rướn người về phía trước để nhìn cho rõ.

Mọi người thực sự quá tò mò về Điền Mật. Rốt cuộc cô là người thế nào mà có thể trói chặt được Giản Hoài?

Giữa sự chú ý của hàng trăm con mắt, Điền Mật được Giản Hoài đỡ ra khỏi khoang thuyền. Giây phút nàng xuất hiện, bến cảng đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh. Ngoài tiếng sóng vỗ vào đá phát ra âm thanh ào ào, không ai nói bất cứ điều gì.

Tất cả mọi người đều bị vẻ đẹp của Điền Mật làm chấn động.

Đây là Lâm Đại Ngọc hay Tây Thi tái thế?

Một cô gái tinh tế thanh tú như vậy thật sự có thể xuất hiện trên hòn đảo hoang vu này sao?

Giản Hoài có đang lừa họ không? Anh có tài đức gì mà xứng đáng với cô chứ!

Nũng nịu, xinh đẹp như tiên nữ, Điền Mật vừa xuất hiện đã khiến nhận thức của mọi người thay đổi ngay lập tức.

Trước khi nhìn thấy Điền Mật, hầu hết mọi người đều cho rằng vị hôn thê trước của Giản Hoài không đáng tin cậy. Những cô gái sống trong thành phố làm bộ làm tịch, cũng không xứng với Giản Hoài. Anh ưu tú như vậy, xứng đáng với một người tốt hơn.

Nhưng sau khi nhìn thấy Điền Mật ngoài đời, mọi người không còn nghĩ như vậy nữa.

Một nữ nhân đẹp đến một trình độ nhất định sẽ khiến người khác không thể ghen tị nổi. Ghen ghét ư? Làm sao có thể?

Bởi vì vẻ đẹp của Điền Mật đã đạt đến mức độ khiến người ta cảm thấy cô không thuộc về nhân gian này.

Cô nên sống trên thiên đình!

Hòn đảo hoang vắng này, thật sự không xứng với Điền Mật!

Mọi người hoàn toàn bị vẻ đẹp của cô làm cho nghẹn lời.

Nhưng bản thân Điền Mật lại không hề có ý thức rằng mình rất xinh đẹp. Lúc này, cô đang run rẩy rời thuyền. Giữa ca nô và bến tàu có một chiếc cầu nhỏ không quá rộng.

Để rèn luyện khả năng giữ thăng bằng của quân nhân, cây cầu này không hề có lan can bảo vệ, giống như một chiếc cầu độc mộc.

Gió biển thổi mạnh, Điền Mật đứng trên cầu chỉ cảm thấy mình sắp ngã nhào xuống biển. Cô siết chặt lấy Giản Hoài, cảm thấy mình lại phát hiện thêm một chứng bệnh mới – chứng sợ cầu hẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quá cao, quá hẹp!

Điền Mật sợ đến mức không dám bước đi.

Cô do dự rất lâu, đến khi ngay cả Phương Hoa cũng đã được Ninh Thiên dìu qua bên kia, cô mới miễn cưỡng buông lan can, bám vào Giản Hoài, cẩn thận bước về phía trước một bước.

TBC

Ngay khoảnh khắc bước ra, Điền Mật chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ô ô ô, lần đầu tiên trong đời, Điền Mật cảm nhận được sự đáng sợ của biển rộng!

Gió biển quá lớn! Nếu không có Giản Hoài ở bên cạnh, cô có cảm giác mình đã bị thổi bay lên trời rồi.

Cố gắng lấy dũng khí, nhắm mắt lại, cô tiếp tục thử bước thêm một bước.

Đúng lúc này, một đợt sóng lớn đánh vào bờ, nước biển b.ắ.n tung tóe, vài giọt nước văng lên mặt cô. Bị làn nước lạnh bất ngờ làm giật mình, Điền Mật suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cô vội rụt chân lại, đứng sững tại chỗ.

A a a… Điền Mật hét lên trong lòng.

Không lao xuống ôm lấy cây cầu độc mộc đã là biểu hiện cuối cùng của sự kiên cường. Nhưng cô không chắc mình có thể giữ thể diện được bao lâu nữa.

Có lẽ rất nhanh thôi, cô sẽ buông bỏ tất cả, không ngại ngùng mà bám chặt lấy cây cầu, vừa khóc vừa lết sang bờ bên kia.

Tưởng rằng đã che giấu rất tốt, nhưng đám đông trên bến tàu đang xem náo nhiệt đã cười lăn cười bò.

“Ha ha ~ Không hổ danh là tiểu thư nũng nịu trong thành phố! Quả nhiên không dám đi cầu thang trời! Ha ha ~”

“Ha ha ~ Thật không ngờ có một ngày chúng ta lại được thấy cảnh doanh trưởng Giản là người cuối cùng rời thuyền! Ha ha ~”

“Các người đoán xem lão Giản còn nhịn được bao lâu? Ta cá một bao t.h.u.ố.c lá rằng hắn sẽ nhanh chóng mất kiên nhẫn! Ha ha ~”

“Còn phải đoán sao? Cậu ta… A a a… Cậu ta đang làm gì thế?”

Tê— Tất cả hít sâu một hơi.

Những người đang cười đùa hăng say bỗng chốc im bặt, bị hành động của Giản Hoài làm kinh ngạc.

Chỉ thấy trên chiếc cầu treo cao, Giản Hoài vươn tay, bế bổng Điền Mật lên theo kiểu công chúa.

Không chút do dự, không chút lắc lư, Giản Hoài làm động tác đó một cách dứt khoát, nhanh gọn và vô cùng vững chắc.

Biển xanh bao la, bầu trời trong xanh, dưới những đám mây trắng tinh, một Giản Hoài mặc quân trang màu lục ôm lấy Điền Mật xinh đẹp yêu kiều, trông như thể họ vừa bước ra từ một bức tranh, tựa tiên đồng ngọc nữ từ trên trời giáng xuống.