Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 128



“Vâng, con hiểu rồi. Mẹ, giúp con cảm ơn các anh và chị. Sau này có thời gian rảnh, con và Giản Hoài sẽ về thăm mọi người.”

Giản gia không ai đến, Điền Mật cũng không để tâm. Đừng nói đến việc họ có công việc chính thức không thể nghỉ, ngay cả người nhà Điền gia, ngoài Điền Lão Thật ra, cũng chẳng có ai đứng ra làm chủ hôn cho cô.

Về sau, Điền Mật sẽ chung sống với Giản Hoài, chỉ cần trong lễ cưới có mặt Giản Hoài là được, cô không có vấn đề gì.

Chỉ là, nếu đã nhận quà cưới từ người thân bên nhà chồng, cô cũng muốn tìm hiểu kỹ tình hình trong Giản gia để chuẩn bị quà đáp lễ cho chu đáo.

“Anh và chị có thích ăn hải sản không? Bên này có nhiều đồ biển, mẹ về con sẽ chuẩn bị một ít mang theo.”

“Không cần.” Chung Tiểu Tuệ thay mặt mọi người từ chối.

“Đám cưới của các con, chúng đã không đến dự là quá vô phép rồi, làm gì còn để con phải lo lắng chuẩn bị quà cho họ nữa.”

“Cần chứ.” Điền Mật không coi lời khách sáo của Chung Tiểu Tuệ là thật. “Không cần chuẩn bị cho người lớn, nhưng không thể thiếu quà gặp mặt cho bọn trẻ con.

Hì hì, con phải cho họ biết, bọn họ có thêm một tiểu thẩm thẩm nữa rồi.”

Lời này của Điền Mật khiến bầu không khí ấm áp hơn, gia đình hòa thuận thì vạn sự đều tốt đẹp, điều này cũng là mong muốn của thế hệ trước.

Vì vậy, khuôn mặt Chung Tiểu Tuệ lập tức rạng rỡ, bà nắm lấy tay Điền Mật, ánh mắt càng thêm hiền hòa và hài lòng.

“Đại ca Giản Lỗi của con có nhiều con nhất, bốn đứa. Trong đó có ba đứa là anh em sinh ba.

Ba con khỉ con này nghịch lắm, cái gì cũng thích giống hệt nhau. Nếu con muốn tặng quà, cứ chọn đồ ăn là được, đừng mua gì khác, kẻo chúng lại đánh nhau.”

Nói đến đây, Chung Tiểu Tuệ lộ vẻ đau đầu, kể cho Điền Mật nghe một loạt câu chuyện về việc ba đứa sinh ba này từng tranh cãi vì bát cơm khác nhau, vì quần áo khác nhau, vì kiểu tóc khác nhau mà gây sự đến mức phát sốt.

“Ba đứa này thật sự nghịch quá mức. Hồi nhỏ, để dễ quản, ba con trực tiếp cạo trọc đầu chúng.

Mấy năm nay lên trung học, biết chải chuốt hơn, không thích đầu trọc, tuyệt thực để phản đối, ba con mới chịu để chúng nuôi tóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng vẫn không bớt lo, tuổi dậy thì rồi mà chẳng có lúc nào chịu ngồi yên.”

“Nhị ca Trương Cường của con thì dễ hơn, hai đứa con của thằng bé ngoan hơn nhiều, một trai một gái, rất hiểu chuyện.”

“Đại tỷ Giản Thu của con thì sinh ba cô con gái. Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn lắm. Chỉ có điều đại tỷ con hồ đồ, cứ nhất quyết muốn sinh con trai cho chồng.

Ai, khuyên cũng không nghe, mà mẹ cũng không quản nổi. Sau này nếu con gặp con bé, đừng khen con gái nó trước nó, kẻo nó nổi giận với con.

Còn chuyện của ba đứa nhỏ nhà nó, con cũng đừng quan tâm nhiều. Nếu muốn tặng quà thì đừng mua gì quá tốt, tránh gây rắc rối.”

TBC

“Nhị tỷ Trương Duyệt của con là dễ nhất, chỉ có một đứa con trai thôi. Hai vợ chồng dạy dỗ tốt, thằng bé có gu thẩm mỹ, hiểu biết nhiều, rất được.”

Nhìn chung, dù làm mẹ kế, Chung Tiểu Tuệ vẫn rất yêu thương con riêng của chồng. Nhưng có thể thấy bà ấy không thích hai đứa con lớn của chồng với vợ trước lắm.

Dựa theo tên gọi, Giản Lỗi và Giản Thu chắc chắn lớn hơn Trương Cường và Trương Duyệt.

Khi Chung Tiểu Tuệ kết hôn với Giản Hưng Hiền, hai người con lớn kia vừa bước vào tuổi thiếu niên, độ tuổi khó dạy bảo nhất, lại thích đánh nhau nhất.

Mà con của Chung Tiểu Tuệ thì vẫn còn nhỏ, chắc chắn không ít lần bị hai người anh cùng cha khác mẹ kia bắt nạt.

Dù bà là người tốt, không phải kiểu mẹ kế độc ác hay chấp nhặt trẻ con, nhưng để bà coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn rộng lượng bỏ qua cũng không thực tế.

Chắc hẳn trong đó còn có câu chuyện khác, nhưng Điền Mật biết điều, không hỏi thêm. Cô chỉ ghi nhớ tuổi tác và giới tính của bọn trẻ, nghe theo lời khuyên của Chung Tiểu Tuệ, quyết định chỉ mua đồ ăn làm quà.

Mười đứa trẻ thực sự là hơi nhiều, mua quần áo thì cô không có đủ vải, mua đồ chơi thì cũng chẳng biết tìm ở đâu. Vì vậy, tặng đồ ăn vẫn là lựa chọn an toàn nhất.

Sau khi hỏi xem bọn nhỏ có ai bị dị ứng hay kiêng ăn gì không, Điền Mật quyết định làm khô cá nướng và mực cay.

Ngoài ra, cô còn định mua thêm một ít đồ biển để Chung Tiểu Tuệ mang về chia cho mọi người trong nhà.

Đây cũng được coi là đặc sản của Vọng Thạch Đảo, quà tuy không lớn nhưng thể hiện được tấm lòng, dùng để đáp lễ cũng không thất lễ.

Nghĩ xong những chuyện này, Điền Mật ôm lấy số tiền lớn trong tay rồi đi ngủ. Đêm đó, cô ngủ rất ngon. Trong giấc mơ, cô nằm trên núi vàng, sung sướng không kể xiết.