Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 133



“Đón tân nương đi!”

Không biết ai là người hô to câu đầu tiên, nhưng ngay lập tức những người khác liền học theo, cùng nhau hò hét:

“Đón tân nương đi!”

Bọn họ người ngồi, người đứng, ai nấy đều phấn khích vô cùng.

Tách tách.

Những bông hoa đỏ nhỏ xíu từ đâu rơi xuống, bao trùm cả Điền Mật và Giản Hoài.

Những cánh hoa đỏ rực như lửa. Trong khung cảnh ấy, Điền Mật rực rỡ vô cùng, tựa như tiên nữ giáng trần, khiến Giản Hoài nhìn đến sững sờ.

Điền Mật cũng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Giản Hoài.

Dưới ánh đỏ của hoa, Giản Hoài – người đàn ông lúc nào cũng nghiêm túc, ít cười – lúc này lại toát lên vẻ yêu nghiệt đến lạ.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Điền Mật có ảo giác rằng Giản Hoài chính là một con hồ ly tinh nam, có thể hút cạn linh hồn cô. Bình thường, ánh mắt Giản Hoài luôn sắc bén và ngay thẳng.

Nhưng giờ đây, đôi mắt sâu thẳm của anh lại như đang câu hồn người ta, khiến Điền Mật chân tay mềm nhũn, trái tim đập thình thịch.

Không khí ái muội bắt đầu lan tỏa, hòa quyện với những cánh hoa đỏ rực đang bay lượn, khiến bầu không khí càng trở nên mờ ảo.

Đám lính trai tân nào chịu nổi cảnh này chứ! Họ lập tức hét toáng lên.

“Hôn một cái! Hôn một cái!!”

Tiếng đập bàn đập chén lại càng lớn hơn. Một số tên đầu gấu thậm chí còn trèo cả lên ghế, vừa hét vừa vỗ ngực.

“A a a!!”

“Hôn một cái! Hôn một cái!!”

Giản Hoài bị tiếng hô làm bừng tỉnh. Một ánh mắt sắc như d.a.o quét qua, khiến đám lính đồng loạt rụt cổ. Nhưng chỉ vài giây sau, họ lại phấn khích ngóc đầu lên, tiếp tục hò hét còn lớn hơn.

“Rống rống rống, Giản doanh trưởng, thượng đi!!”

“Chị dâu chủ động lên! Đừng thẹn thùng!!”

“Haha ha~~”

Ngay cả các chị em quân tẩu cũng cười rộn ràng.

Mặt Điền Mật đỏ bừng như quả táo chín. Cô thề rằng, đây là lần cô có khí sắc tốt nhất kể từ khi sinh ra đến giờ!

Cuối cùng, vẫn là Đồng sư trưởng ra mặt giải vây cho hai người.

“Hôn một cái là không được, có vĩ nhân đang nhìn đấy, chúng ta phải tiết chế một chút.”

“Ha ha ha~~”

Mọi người bị câu nói của Đồng sư trưởng làm cho cười rần rần. Một thủ trưởng quá đỗi bình dân như vậy! Vì ông xuất hiện, tiếng ồn ào mới lắng xuống đôi chút. Nhưng ngay lập tức, các binh lính lại hí hửng hò reo.

Lần này, họ không còn hô "hôn một cái" nữa, mà là nâng chén rượu giao bôi lên, chờ hai người thề trước vĩ nhân rồi mới uống.

Điền Mật lần đầu tiên uống rượu, chỉ mới nhẹ nhấp một ngụm đã bị cay đến mức chảy nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Khụ khụ." Điền Mật bị sặc, khẽ le lưỡi, lưỡng lự không biết phải làm sao với chỗ rượu còn lại trong chén.

Ngay lúc đó, cô phát hiện Giản Hoài đang tiến sát lại gần.

Hai người vốn đã khoác tay nhau, khoảng cách giữa ly rượu cũng rất ngắn. Khi Giản Hoài nghiêng đầu tới, trực tiếp cầm lấy ly trong tay Điền Mật, uống hết chỗ rượu còn lại, khiến cô có ảo giác như anh đang hôn mình vậy.

Khoảnh khắc đó, trong mắt Điền Mật chỉ còn lại hình bóng của Giản Hoài. Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, cùng ba nốt ruồi nhỏ bên tai trái của anh – tất cả đều khiến cô mê mẩn, cảm thấy anh thật quyến rũ.

Trong cơn chếnh choáng, Điền Mật vô thức tiến sát về phía Giản Hoài.

“A a a a!!!!”

Đám đông chứng kiến cảnh này lại càng phấn khích hét toáng lên.

“A a a a!!! Giản doanh trưởng uy vũ!!”

“Chị dâu lợi hại quá!!!”

“A a a!!!”

Điền Mật bị tiếng hét như muốn xuyên thủng trời xanh làm cho bừng tỉnh.

Lúc nhận ra Giản Hoài chỉ đơn thuần giúp cô uống rượu chứ không phải hôn cô, mặt Điền Mật lập tức đỏ bừng lên hai phần.

Thật mất mặt quá đi!! Cô vậy mà thật sự muốn hôn Giản Hoài!!

Tất cả là do Giản Hoài quá đẹp trai!!

Điền Mật thẹn thùng đến mức không dám nhìn thẳng vào anh nữa. Hàng lông mi dài run rẩy như đôi cánh bướm nhỏ, cứ chấn động mãi không thôi.

May mắn là cả hai có chiếc mũi cao. Khi chóp mũi chạm vào nhau, Giản Hoài đã nhanh chóng cắn lấy mép ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

TBC

Cũng may là không có hôn thật!

Điền Mật thầm cảm tạ cái mũi của mình.

Chỉ uống hai ly rượu, ánh mắt Giản Hoài đã trở nên thâm trầm hơn, hầu kết khẽ trượt xuống.

Anh khẽ cười, ôm nhẹ Điền Mật vào lòng, thì thầm bên tai cô trước khi buông ra, quay sang nhìn đám lính đang làm loạn.

Hỗn tiểu tử nào sợ bị trừng chứ?

Bọn họ lại như làm ảo thuật, không biết từ đâu lấy ra một quả táo nhỏ được buộc bằng sợi dây thừng.

Là một quả táo thật, nhưng nó vẫn còn non, như một quả táo con vậy. Đúng là làm khó bọn họ, giữa một đống táo lớn mà vẫn có thể moi ra được thứ nhỏ xíu này.

“Hắc hắc hắc ~ Tiếp theo là vòng chơi: Cắn táo!”

“Hắc hắc hắc ~”

Người cầm quả táo là Ninh Thiên cười ngây ngô vô cùng.

Phớt lờ ánh mắt sắc bén như đạn của Giản Hoài, Ninh Thiên trèo lên ghế, cầm quả táo nhỏ, giơ lên cao như một cây đậu non, chờ Giản Hoài và Điền Mật cùng nhau cắn.

“Trước tiên phải nói rõ, không được dùng tay nhé! Nếu vi phạm quy tắc, chúng ta lập tức cho ăn đậu phộng!”

“Ha ha ha ~~”

Đám lính cười càng lớn tiếng.