Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 138



Khi đội duy trì trật tự tìm đến nhà, Điền Mật còn cảm thấy khó hiểu.

Vừa từ Cung Tiêu Xã trở về, cô đang bận trong bếp, chuẩn bị hầm một nồi canh xương. Phần thịt còn lại cô định làm ít sủi cảo.

Một bát canh xương hầm sánh đặc, ăn kèm với những miếng sủi cảo tươi ngon, chắc chắn sẽ rất tuyệt!

Đang bận rộn trong bếp, bỗng thấy một nhóm người mặc quân phục lục sắc đến cửa, Điền Mật cứ tưởng Giản Hoài đã trở về.

Kết quả, họ không chỉ đến tìm cô mà còn muốn kiểm tra, cảnh cáo cô?

Điền Mật lập tức hoang mang.

“Có gì mà phải điều tra chứ? Trước khi kết hôn với Giản Hoài, tôi đã thông qua thẩm tra chính trị rồi mà.” Đáy mắt cô đầy vẻ nghi hoặc.

Nhìn kỹ, trên mặt cô còn hiện lên chút hoảng loạn.

Cô nghĩ rằng mình gặp phải gián điệp.

Đến cả quan chức cấp cao còn có thể bị phản bội, huống chi trên đảo nhiều người như vậy, có kẻ bị xâm nhập hay tha hóa cũng không phải chuyện lạ.

Bị hỏi chuyện, cô không lo cho bản thân mà lại lo lắng cho Phương Hoa.

Với thể trạng nhỏ bé này, nếu thực sự gặp chuyện, cô căn bản không có sức phản kháng.

TBC

Trong lòng rối như tơ vò, Điền Mật cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô điên cuồng nghĩ cách.

Cô muốn dụ những người này ra khỏi nhà, chỉ cần ra khỏi cửa, cô có thể gọi người đến giúp.

Lúc đó, cơ hội sống sót của Phương Hoa sẽ được tăng lên.

Trong đầu xoay chuyển đủ loại suy tính, thậm chí cô còn nghĩ sẵn lời trăng trối.

Nhưng rồi, cô nghe thấy đối phương ôn tồn nói:

“Có người tố giác cô mê tín phong kiến, chúng tôi đến kiểm tra theo thường lệ.”

Sau đó là một tràng diễn thuyết chuẩn mực về phong trào bài trừ hủ tục cũ.

“Thế giới này không có thần thánh, chúng ta phải tin tưởng khoa học. Có bệnh thì đi khám bác sĩ, có việc thì tìm cảnh sát.”

“Chúng ta cần loại bỏ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ đã áp bức chúng ta suốt hàng ngàn năm.

Phải xây dựng một xã hội với đạo đức cao đẹp, vô tư, nơi ai cũng có lý tưởng, ai cũng cống hiến vì tập thể.

Chỉ khi đó, nhân dân mới thực sự được hưởng dân chủ, bình đẳng và tự do trong tư tưởng lẫn chính trị!”

“Đồng chí Điền Mật, là người nhà quân nhân, cô nên đi đầu trong việc chống lại mọi hủ tục mê tín. Nhớ kỹ, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Đừng hồ đồ như vậy nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cứ như một màn diễn thuyết trên sân khấu, họ đi quanh nhà một vòng rồi kết luận.

“………”

Điền Mật nghe xong mà choáng váng.

Cô hoàn toàn không hiểu những người này đang nói gì, đang làm gì.

Sao cô lại có cảm giác họ không đến để gây khó dễ cho mình?

Thậm chí, cách làm của họ bây giờ còn giống như đang nhắc nhở cô phải cẩn thận hơn.

Cảm giác của Điền Mật không sai.

Đội duy trì trật tự đến nhà cô thực chất không phải để điều tra gì cả.

Nếu không phải Dương Tiểu Hoa cứ cố chấp không buông, nhất quyết tố cáo Điền Mật và đòi xử lý cô, thậm chí còn dọa sẽ đưa chuyện này lên báo nếu không có động thái, thì bọn họ căn bản chẳng muốn bận tâm đến chuyện Điền Mật bái Bồ Tát.

Chuyện này thực sự không đáng để nhắc đến.

Nhưng Dương Tiểu Hoa lại đẩy sự việc lên tận ngọn cờ cách mạng, nhất quyết buộc họ xử lý Điền Mật, khiến đội duy trì trật tự cảm thấy vừa bất lực vừa đau đầu.

Điền Mật là tân nương của Giản Hoài, mà Giản Hoài còn chưa kịp tổ chức hôn lễ xong đã bị điều đi làm nhiệm vụ.

Là chiến hữu của Giản Hoài, họ không giúp anh chăm sóc vợ đã là quá đáng rồi, làm sao có thể đi bắt nạt cô được?

Giản Hoài từng nói rằng sức khỏe của Điền Mật không tốt. Nếu họ hành động lỗ mãng khiến cô hoảng sợ, chẳng phải là có lỗi hay sao?

Vậy nên, đội duy trì trật tự cố nặn ra nụ cười gượng gạo, dùng giọng điệu siêu mềm mỏng để hoàn thành “giáo dục tư tưởng” cho Điền Mật.

Điền Mật khiêm tốn tiếp thu, còn cam đoan rằng cô nhất định sẽ học tập tốt và kiên định đi theo Đảng.

Vì tuân thủ kỷ luật, cô không hỏi ai đã tố giác mình.

Sau khi khách sáo tiễn đội duy trì trật tự rời đi, cô định sang tìm chị Trần để dò hỏi thì chợt nhìn thấy Dương Tiểu Hoa đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, rõ ràng là đang lén theo dõi.

Chạm phải ánh mắt Điền Mật, Dương Tiểu Hoa lập tức rụt đầu, hoảng hốt chạy mất dạng như kẻ có tật giật mình.

Nhìn cảnh này, Điền Mật không cần hỏi cũng biết ai là kẻ tố giác.

Không thể nghi ngờ gì nữa, chính là Dương Tiểu Hoa!

Cô cùng Phương Hoa bái Bồ Tát đều là ở trong nhà, giọng nói cũng không lớn. Nếu không phải dán sát vào cửa nhà cô để nghe trộm, làm sao có thể biết chuyện này?

Dương Tiểu Hoa vốn có tật thích rình mò. Điền Mật đã sớm nhận ra điều đó. Mỗi lần thấy cô ăn gì ngon, Dương Tiểu Hoa chắc chắn sẽ chửi rủa con mình một trận.

Cũng vì tật xấu này, mỗi khi nhà họ Bao phái người đến bán hàng, Điền Mật đều không mua.

Có thể nói, cô đã rất kiềm chế, rất cẩn thận, cố gắng tránh mọi xung đột với Dương Tiểu Hoa. Nhưng cô không ngờ rằng sự nhường nhịn của mình không đổi lấy được bình yên, mà ngược lại khiến đối phương càng được đà lấn lướt.