Một đứa trẻ vốn là con của liệt sĩ, lại bị Dương Tiểu Hoa dạy dỗ đến mức không phân biệt đúng sai, hẹp hòi ích kỷ, vô ơn bạc nghĩa. Thằng nhóc này cần được dạy dỗ lại!
Bạch bạch bạch!
Giản Hoài đánh cho Bao Thành một bài học tuổi thơ nhớ đời.
Bạch bạch bạch!
“Ai quy định tiền của ta nhất định phải để cho ngươi tiêu?”
Bạch bạch bạch!
“Ngươi là cái thá gì?”
Bạch bạch bạch!
“Dù ngươi có là con ruột của ta đi nữa, tiền của ta cũng không phải thứ để ngươi muốn là có!”
“Nhớ kỹ, ta giúp ngươi là tình cảm, không giúp là bổn phận! Ngươi muốn ăn thịt, thì tự kiếm tiền mà mua!”
Bạch bạch bạch!
“Đừng có học mấy trò bẩn thỉu vớ vẩn, mất mặt!”
“Nhớ kỹ, ngươi là con của liệt sĩ! Máu ngươi phải nóng, xương ngươi phải cứng cỏi! Ngươi có thể c.h.ế.t trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không được c.h.ế.t vì tham ăn hay hèn nhát!”
…
Vừa đánh vừa mắng, Giản Hoài làm điều mà Đồng sư trưởng luôn muốn làm nhưng chưa làm được: dạy Bao Thành cách làm người.
Không đánh thì không nhớ!
Giản Hoài đảm bảo, trận đòn này sẽ khắc sâu vào tâm trí Bao Thành suốt đời!
Bao Thành đúng là đã nhớ đời thật.
Vừa khóc lóc thảm thiết, vừa thề thốt với Giản Hoài:
“Sau này cháu không dám nữa! Hu hu hu…… Thật sự không dám nữa!”
Đau quá! Đau đến mức Bao Thành không còn chút kiêu ngạo nào!
Không ai dạy cũng tự ngộ ra, cậu ta lập tức quay về phía Điền Mật, gào khóc:
“Thật xin lỗi! Ô ô ô…… Thật xin lỗi! Ô ô ô…… Thật sự xin lỗi!!”
Cậu thật sự biết sai rồi!
Cầu xin Giản thúc thúc tha cho cậu!
Ô ô ô……
Dương Tiểu Hoa thì bị dọa đến đờ đẫn.
Ban đầu, khi thấy Giản Hoài đánh Bao Thành, cô ta còn định xông lên ngăn cản. Nhưng vừa mới nhổm dậy, liền nghe Điền Mật bình thản nói:
"Cô dám cản, tôi đảm bảo sẽ tiễn cả nhà các người đi luôn.”
“Dương Tiểu Hoa, đừng có không biết điều.”
“Giản Hoài là vì coi trọng Bao Đại Quang nên mới giúp hắn dạy dỗ con trai. Cô mà dám xen vào lúc này, tôi dám chắc rằng sau này Giản Hoài sẽ không dính dáng gì đến nhà cô nữa!”
Giọng cô nhẹ nhàng, không cần quát tháo, nhưng lại khiến Dương Tiểu Hoa sợ đến run rẩy, không dám nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cùng với tiếng khóc xé lòng của Bao Thành, Dương Tiểu Hoa cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không còn mơ mộng hão huyền về Giản Hoài nữa.
Lúc này, cô ta hối hận.
Thật sự, thật sự rất hối hận!
Một mối quan hệ tốt đẹp, một ân tình quý giá, cô ta lại phá hỏng tất cả!
Cô ta đã quá viển vông!
TBC
Nghĩ gì mà dám mơ tưởng đến Giản Hoài?
Một người phụ nữ nghèo khổ, năm con nheo nhóc, sống trong thâm sơn cùng cốc như cô ta, lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng Giản Hoài – một sinh viên tương lai sáng lạn – sẽ bỏ Điền Mật mà chọn cô ta?
Cô ta quá xấu xí!
Bao Đại Quang cũng chưa từng cứu mạng Giản Hoài!
Giản Hoài cũng không phải kẻ ngốc nghếch dễ bị dụ dỗ!
Cô ta dựa vào đâu mà nghĩ mình có cơ hội?
Nước mắt hối hận chảy dài, Dương Tiểu Hoa quỳ rạp xuống đất, khóc đến mức tâm can như vỡ vụn.
Ở một góc, Đồng sư trưởng đã lặng lẽ theo dõi toàn bộ sự việc.
Thấy tình hình đã ngã ngũ, ông hài lòng xoay người rời đi.
“Giản Hoài và vợ hắn không tồi.”
Có bọn họ đóng vai người cứng rắn, cuối cùng cũng uốn nắn được những thói xấu của Dương Tiểu Hoa.
Không tệ!
Đồng sư trưởng chắp tay sau lưng, rời đi với tâm trạng đầy mãn nguyện.
Giản Hoài rất có chừng mực. Cảm thấy dạy dỗ như vậy là đủ, anh buông Bao Thành ra, giúp cậu lau nước mắt.
Đột nhiên, Giản Hoài ôn nhu hẳn đi.
Nhưng chính sự dịu dàng này lại khiến Bao Thành giật mình run lên bần bật, cứ tưởng mình sắp bị đánh tiếp!
Giản Hoài thử dỗ dành, nhưng phát hiện anh không giỏi dỗ trẻ con, liền vẫy vẫy tay, từ bỏ kế hoạch dỗ dành.
“Được rồi, về nhà đi. Nhớ kỹ sau này đừng làm chuyện xấu, nếu không ta còn đánh ngươi.”
“Không dám, không dám… Hức…”
Bao Thành vừa khóc vừa nấc lên.
Giản Hoài không biết dỗ dành, chỉ có thể vỗ vỗ vai nó, xem như khích lệ. Sau đó, nó đi về phía Dương Tiểu Hoa, không khách khí nói: “Tôi không có quy tắc không đánh phụ nữ. Xin lỗi vợ tôi, nếu không…”
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”
Không đợi Giản Hoài nói xong, Dương Tiểu Hoa đã vội vàng điên cuồng xin lỗi.
Bây giờ cô ta thực sự không còn chút ý định gây chuyện nào nữa. Cú đá của Điền Mật và những lời cô ta nói đã hoàn toàn đánh gục Dương Tiểu Hoa.
Đến tận lúc này, cô ta mới nhận ra, Giản Hoài và Điền Mật xử lý cô ta còn dễ dàng hơn việc dẫm c.h.ế.t một con kiến.
Họ thiện lương, sẵn lòng giúp đỡ cô ta, nhưng không có nghĩa là ngu ngốc và dễ bị bắt nạt.
Nhân lúc Đồng sư trưởng chưa đến, nhân lúc sự việc còn chưa bị làm lớn thêm, Dương Tiểu Hoa lập tức lựa chọn cúi đầu nhận lỗi.
Cô ta thực sự sợ hãi. Sống trong hoàn cảnh nghèo khó, thiếu thốn ánh sáng như ở quê nhà, cô ta một ngày cũng không chịu nổi.