May mắn là cô vẫn giành được hai cân sườn heo và một cân thịt thăn.
Sườn heo xào chua ngọt, thịt thăn kho tàu, thêm rau xanh xào, một nồi canh cá nữa là bữa trưa nay hoàn chỉnh. Canh cá thì chỉ cần dùng loại cá nhỏ bán ngoài chợ, không cần tranh giành.
Mua xong cá, thấy cửa hàng bách hóa có bán vải, Điền Mật lại mua thêm ba thước vải bông màu xanh đen mềm.
Sáng nay vô tình nhìn thấy, cô phát hiện quần xà lỏn của Giản Hoài đã rách một lỗ.
Có lẽ hôm qua quá mệt, hoặc do Giản Hoài bất cẩn không để ý. Điền Mật hiện tại là vợ của Giản Hoài, những thứ nhỏ nhặt mà anh không chú ý, cô phải để tâm giúp anh.
Lần đầu tiên tự tay may quần áo cho chồng, lại là quần xà lỏn, Điền Mật có chút đỏ mặt.
Cắt vải xong, cô không la cà nữa, xách giỏ rau vội vã về nhà.
Về đến nhà, Điền Mật liền đem khối thịt băm ra ướp gia vị thật ngon, sau đó trở về phòng để may quần áo.
Không biết Giản Hoài mặc kích cỡ nào, Điền Mật đành phải lấy quần áo cũ của Giản Hoài ra để đo đạc.
Điền Mật có tay nghề may vá khá tốt, chưa đầy một giờ, cô đã hoàn thành một chiếc quần đùi và ba đôi tất.
Ban đầu, Điền Mật mua ba thước vải, dự định may cho Giản Hoài hai chiếc quần đùi để thay đổi.
Nhưng cô đã đánh giá thấp kích cỡ của Giản Hoài, nên ba thước vải này chỉ đủ để may một chiếc quần đùi rưỡi.
Một nửa chiếc quần không thể mặc được, vì vậy Điền Mật tận dụng số vải còn lại để may tất cho Giản Hoài.
Sau khi giặt sạch quần áo mới may xong, Điền Mật lại lấy quần áo cũ của Giản Hoài ra để kiểm tra và vá lại những chỗ bị sờn rách.
Vì Giản Hoài thường xuyên huấn luyện với cường độ cao, rất nhiều quần áo của anh bị đứt chỉ hoặc hư hỏng.
Có một số chỗ có thể nhận ra rằng Giản Hoài đã tự mình khâu vá lại. Nhưng tay nghề may vá của anh thật sự rất tệ.
Điền Mật nhìn không chịu nổi, liền tháo bỏ hết những mũi khâu vụng về như con rết của anh và khâu lại một lần nữa.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cũng vừa kịp đến giờ nấu cơm trưa.
Khi chuẩn bị cho sườn xào chua ngọt vào nồi, Điền Mật nghe thấy tiếng trẻ con đứng ngoài cửa gọi mình. Đây chính là hậu quả từ lần trước khi Đại Hắc cắn Bao Thành.
Từ sau khi Đại Hắc nổi giận, những đứa trẻ thường xuyên đến nhà Điền Mật ăn chực không còn dám bén mảng tới nữa.
Chúng sợ con chó, nên nếu có việc muốn tìm Điền Mật, đều đứng ngoài cổng gọi trước. Chỉ khi nào Điền Mật ra trông chừng Đại Hắc, bọn chúng mới dám đẩy cửa bước vào.
Điền Mật biết bọn trẻ nhát gan, nên khi nghe tiếng gọi liền lập tức đáp lại, tay vẫn cầm thìa nấu ăn từ trong bếp bước ra.
“Tiểu Điền a di, Tiểu Điền a di!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đây, đây, ta tới đây.”
Vừa định hỏi có chuyện gì, Điền Mật ngẩng đầu lên thì thấy anh hai của mình, người đã phong trần hơn trước rất nhiều, đang đứng trước cửa nhà, cười hề hề nhìn cô.
Chớp chớp mắt, Điền Mật không dám tin vào mắt mình, mở miệng gọi thử:
“Anh hai?”
"Ai! Là anh đây!!" Điền Tiểu Tráng kích động đáp: “Em gái, anh nhớ em muốn c.h.ế.t rồi!”
“A a a...! Anh hai!!! Em cũng rất nhớ anh!”
Điền Mật hét lên vui sướng rồi lao đến chỗ Điền Tiểu Tráng.
“Sao anh tới mà không báo trước vậy? Mau vào nhà đi, muội đang nấu cơm, lát nữa có sườn xào chua ngọt đó!”
Đồng thời, Điền Mật cũng không quên cảm ơn đứa trẻ đã dẫn đường. Cô lấy ra hai viên kẹo cho mỗi đứa, bọn trẻ vui vẻ nhận rồi chạy đi.
Khi lũ trẻ rời đi, Điền Mật bất giác để ý đến Quan Hân, người đang đi cùng Điền Tiểu Tráng.
Đang thắc mắc vì sao đứa nhỏ này chưa về nhà, Điền Mật chợt nhìn kỹ hơn và lập tức sững người.
Dụi dụi mắt, cô chăm chú quan sát, quả thực trông rất giống Quan Hân. Mặc dù đứa bé này đang mặc quần áo rách rưới, thay đổi kiểu tóc, gầy hơn trước rất nhiều, nhưng Điền Mật vẫn nhận ra được.
Vì mỗi ngày đều cùng Phương Hoa xem ảnh chụp của Quan Hân, nên dù cô bé có thay đổi thế nào, Điền Mật cũng có thể nhận ra.
Nhưng... tại sao Quan Hân lại ở đây? Lại còn đi cùng Điền Tiểu Tráng? Nghĩ đến chuyện trước khi tới đây, Điền Tiểu Tráng hẳn là đã ghé qua Thanh Thành, Điền Mật bỗng dưng dâng lên một niềm vui sướng mãnh liệt.
"Quan Hân?" Điền Mật thử gọi.
Trong khoảnh khắc, Quan Hân cũng giật mình. Nếu không phải đang ở trong quân khu, có lẽ cô bé đã bỏ chạy rồi.
Ở đây mang lại cho Quan Hân cảm giác an toàn, nhưng cô bé vẫn do dự, phân vân không biết có nên gật đầu hay không.
“Thật tốt quá!! Rốt cuộc cũng tìm được em rồi!!”
TBC
“Đi, chị dẫn ngươi đi gặp nãi nãi!!”
Không cần xác nhận thêm nữa, chỉ cần nhìn phản ứng của đứa bé khi nghe tên mình, Điền Mật liền chắc chắn rằng cô bé chính là Quan Hân.
Cô vội vàng kể lại mối quan hệ giữa cô bé và Phương Hoa, đồng thời mở cửa phòng Phương Hoa để Quan Hân tự mình kiểm chứng.
Dần dần, lớp phòng bị trong lòng cô bé cũng tan rã. Không thể chờ thêm được nữa, Quan Hân kéo tay Điền Mật, nức nở:
“Ô ô, em nhớ bà nội quá! Ô ô...”
“Không khóc, không khóc. Chị sẽ dẫn em đi gặp bà ngay.”