Dưới sự ẩm ướt và lo âu kéo dài, vào một buổi sáng nào đó, cuối cùng Giản Hoài cũng mở ra tin vui, thuyền tiếp viện đã trở lại!
Không quá lời khi nói rằng khoảnh khắc đó, trong mắt Điền Mật, Giản Hoài giống như được dát vàng lấp lánh.
Quá phấn khích, Điền Mật vội vàng tiến lên, chen qua đám đông để nhìn thuyền tiếp viện. Nhưng ánh mắt nàng đầy mong chờ kia lại khiến Giản Hoài hiểu lầm.
Khi anh vừa bước xuống thuyền, tưởng rằng cô đang nhìn mình với ánh mắt đầy thâm tình, nhưng hóa ra... Điền Mật chẳng hề nhận ra anh!
Giản Hoài sờ lên bộ râu lởm chởm nửa tháng chưa cạo của mình, trong lòng hơi khó chịu. May mà cái tên nhãi ranh kia không có mặt ở đây, nếu không…
Anh hắng giọng ho nhẹ để thu hút sự chú ý của Điền Mật.
Như mong muốn, cô quay đầu lại nhìn, ánh mắt sáng rực, cảm kích nói:
“Đồng chí, các anh vất vả rồi!”
Giản Hoài lập tức nghẹn lời.
Sắc mặt đen lại, ánh mắt đầy u oán.
Có lẽ áp suất thấp từ người anh quá rõ ràng, Điền Mật cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi thuyền tiếp viện, chuyển chút chú ý sang anh.
Nhưng chỉ một chút thôi. Dù sao cũng đã cả tháng trời không được ăn rau tươi, lúc này trong cơ thể cô như có một nguồn năng lượng bùng nổ, sẵn sàng lao lên cướp đồ ăn bất cứ lúc nào.
Dưa cải muối, khoai tây xào cay, củ cải kho thịt... Toàn là những món ăn gia đình đơn giản, vậy mà chỉ cần nghĩ tới thôi, Điền Mật đã muốn khóc.
Nhìn con thuyền tiếp viện chất đầy hàng hóa, cô thậm chí còn tưởng tượng ra mùi cơm thơm phức tỏa ra từ bếp! Không chờ được nữa, cô suýt chút nữa đã xắn tay áo lên để giúp binh lính dỡ hàng.
Nhưng rồi cô chợt khựng lại, ánh mắt lướt qua người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mặt. Có gì đó... quen quen?
Anh ta có dáng người và thần thái hơi giống Giản Hoài. Nhưng Giản Hoài không có bộ râu lộn xộn như vậy, cũng không đen sạm và gầy đi nhiều như thế. Người này khí chất lạnh lùng hơn hẳn.
Không lẽ đây là một người khác? Nhưng trên đảo này làm gì có ai giống Giản Hoài đến vậy?
Nhìn Điền Mật cứ lộ vẻ hoang mang, Giản Hoài cuối cùng bất đắc dĩ nói:
“Là anh.”
“A! Anh đã về rồi!” Điền Mật vui vẻ nhào tới, nhận ra anh. “Hì hì, anh trông khác quá đấy! Nhưng vẫn hoan nghênh anh bình an trở về nha! Hì hì ~~”
Cười ngây ngô, cô định đánh trống lảng cho qua chuyện.
Nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, Giản Hoài cũng không giận nổi nữa. Chỉ có thể thở dài bất lực, nắm tay cô kéo về nhà. Rời xa nàng lâu như vậy, anh chỉ muốn ôm cô một cái.
Nhưng Điền Mật vẫn còn luyến tiếc con thuyền tiếp viện, không nỡ rời đi.
TBC
“Anh đói thì đi nhà ăn đi, trong nhà không có đồ ăn đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giản Hoài: “…………………”
Lúc này, anh đã lĩnh hội đầy đủ sự vô tình của Điền Mật. Thì ra, trong lòng cô, anh còn không bằng một cây cải trắng!
Giản Hoài có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn yêu chiều nói với Điền Mật:
“Phía sau còn có một thuyền tiếp viện nữa. Đi thôi, lát nữa Đầu To bọn họ sẽ mang đồ ăn đến nhà chúng ta.”
“A?” Điền Mật kinh ngạc. “Như vậy có phải không hay lắm không?”
“Không sao đâu. Ai cũng được chia, anh không có đặc quyền gì cả.”
Nghe vậy, Điền Mật yên tâm. Vui vẻ cùng Giản Hoài rời đi, trên đường đi cô không ngừng nói về cơn bão lớn vừa rồi.
“Cơn bão lần này thật sự quá đáng sợ. Nhà chị Trần nuôi gà, ngay ngày đầu tiên chuồng gà đã bị sập. Còn em, lần đầu tiên chuẩn bị không đầy đủ, suýt chút nữa nhà bị cạn nước. Sau này em học khôn hơn, cùng sư phụ ở chung, mỗi ngày đều có đủ nước dùng.”
“Lúc em múc nước, còn bắt được một con cá lớn nữa! Hắc hắc, anh không thấy đâu, nó to thế này này! Em ăn hai bữa vẫn còn dư lại cái đuôi cá.”
Điền Mật vừa nói vừa khoa tay múa chân, càng nói càng hưng phấn. Giản Hoài không có ở nhà một khoảng thời gian, nhờ vậy mà được Điền Mật kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra.
Khi về đến nhà, Giản Hoài rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, khoảng cách giữa hai người lập tức được xóa bỏ.
Bị Giản Hoài ôm vào lòng, ngửi thấy hương bồ kết thơm mát sạch sẽ trên người anh, Điền Mật cảm thấy yên lòng hơn hẳn.
Giản Hoài cũng ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người cô, khiến thần kinh căng thẳng của anh cũng dần thả lỏng.
Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau, thời gian trôi qua yên bình.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên lưng Điền Mật, làm cô có cảm giác bản thân như đang tan chảy trong sự ấm áp ấy.
Không thể cứ ôm như thế mãi được!
Phương Hoa và Quan Hân vẫn còn trong nhà, Điền Mật không muốn bị mất mặt.
“Khụ.” Cô khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của Giản Hoài, mặt đỏ lên hỏi anh: “Sao lần này anh lại tự mình lái thuyền về? Có phải thuyền tiếp viện bị bão vây khốn không?”
“Ừ.” Giản Hoài lười biếng đáp.
Lúc nói chuyện, ánh mắt anh không rời khỏi Điền Mật một giây nào. Lúc này, anh chỉ muốn nhìn cô, không muốn nói bất cứ điều gì khác.
Giản Hoài không kể về những nguy hiểm anh đã gặp phải. Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh khi rời thuyền, Điền Mật cũng có thể đoán được phần nào.
Bão liên tục không ngừng, ngay cả khi ở trên đảo, ngủ trong căn phòng kiên cố, thỉnh thoảng Điền Mật vẫn cảm thấy lo lắng.
Còn Giản Hoài lại phải đối mặt trực tiếp với tâm bão giữa biển khơi, làm sao có thể an toàn được?
Thật may mắn khi anh đã trở về bình an.
Điền Mật không muốn nghĩ đến những nguy hiểm ấy nữa. Cô chỉ mong mỗi lần ra khơi, Giản Hoài đều có thể hóa nguy thành an, bình an vô sự.