Điền Mật cười trấn an cô ấy: “Sau này có cơ hội, em sẽ bảo anh em bế con đi cùng chị. Lúc đó, chúng ta sẽ tha hồ ăn hải sản, chơi đùa cho thỏa thích.”
Có Điền Mật đảm bảo, Giang Ngạo Nhi mới thấy vui hơn. Sau đó, cô ấy chạy đi nói chuyện với Quan Hân.
Cô ấy hứa với Quan Hân rằng, bất kể sau này cha mẹ có thêm bao nhiêu đứa con, thì Quan Hân vẫn mãi là đứa con đầu tiên trong lòng họ.
“Dù sau này cha mẹ có bao nhiêu con đi nữa, con – Hồng Nương bảo bối, mãi mãi là lão đại trong nhà.”
“Dạ!!” Tiểu Quan Hân vui vẻ gật đầu.
Sau một thời gian dài ở chung, Quan Hân đã hoàn toàn hòa nhập với gia đình Điền Tiểu Tráng, thậm chí coi Giang Ngạo Nhi là mẹ ruột của mình. Nếu không phải vì nhớ bà nội, có lẽ cả ba người đều không nỡ rời xa nhau.
Dù lưu luyến không rời, nhưng cuối cùng Quan Hân vẫn bị Điền Mật ôm lên tàu. Lần này vẫn là vé giường nằm, vẫn là chuyến tàu quen thuộc. Có Khương Xa hộ tống, Điền Mật thoải mái lên đường.
Ngoài cửa sổ tàu, Tư Nguyệt cùng mọi người đến tiễn Điền Mật. Vừa mới kết hôn, gương mặt Tư Nguyệt tràn đầy hạnh phúc. Cô ấy liều mạng vẫy tay chào Điền Mật, trong lòng tràn ngập sự cảm kích không thể nào diễn tả hết.
Sau khi tái hôn, Tư Nguyệt mới hiểu rằng cuộc đời mình không chỉ có ngày Thanh Minh và những ngày lao động vất vả. Cô ấy cũng có thể có một mùa xuân đầy hy vọng.
Cái tên "Tư Nguyệt" không mang điềm xấu, không phải là dấu hiệu xui xẻo, mà ngược lại, nó tượng trưng cho niềm hy vọng. Cô ấy xứng đáng được yêu thương, cô ấy hoàn toàn xứng đáng với hạnh phúc này.
Gả cho Khương Xa, Tư Nguyệt thật sự cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều hạnh phúc hơn ngày trước. Không chỉ có cô ấy, ngay cả Điền Vũ cũng tìm được niềm vui.
Đi theo Khương Xa, Điền Vũ cuối cùng cũng có được một người cha yêu thương và quan tâm mình thật lòng.
Không biết phải cảm ơn Điền Mật thế nào cho đủ, Tư Nguyệt chỉ có thể rưng rưng nước mắt, vẫy tay chào tạm biệt thật mạnh. Cô ấy biết Điền Mật không cần quà cáp, nên chỉ chuẩn bị ít lương khô mang theo đường.
Hạt óc chó, hạnh nhân, đậu phộng – Tư Nguyệt đã tự tay rang một túi lớn. Ngoài ra, cô ấy còn làm cả bánh trung thu cho Điền Mật. Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến Tết Trung Thu, nhưng lúc đó Điền Mật đã không thể ở lại chung vui cùng mọi người. Vì vậy, mấy ngày nay, Tư Nguyệt ở nhà làm rất nhiều bánh trung thu để Điền Mật có thể ăn dọc đường.
Nhận lấy tấm lòng này, Điền Mật chân thành chúc phúc cho Tư Nguyệt và Khương Xa ngày càng hạnh phúc. Sau đó, cô vẫy tay chào mọi người và bắt đầu hành trình trở về nhà.
Con đường này, trong mấy năm qua, Điền Mật đã đi bốn lần. Lần này là lần thứ năm. Cô vốn nghĩ mình đã quen thuộc và sẽ cảm thấy bình thản.
Nhưng lần này, cô lại không thể yên lòng.
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thậm chí, so với lần đầu tiên đi tàu một mình, cô còn cảm thấy bồn chồn hơn. Suốt chặng đường, thần kinh Điền Mật luôn căng thẳng, không thể nào thư giãn được. Cô không phải lo sợ gặp kẻ xấu trên tàu, mà đơn giản chỉ là trong lòng không yên.
Mí mắt phải của cô cứ giật liên tục, khiến cô càng thêm bất an.
Nhận thấy sự lo lắng của Điền Mật, Quan Hân ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, không quấy rầy. Điền Mật xoa đầu cô bé, cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Cô liên tục bóc hạt óc chó, vừa làm vừa nghĩ đến Giản Hoài.
Có một lần, Giản Hoài ở nhà một mình, cũng ngồi lột hạt óc chó cho cô. Sau đó, Điền Mật còn làm món cá sóc xốt chua ngọt. Nghĩ lại những khoảnh khắc ngọt ngào trong quá khứ, cô bất giác mỉm cười.
Hy vọng rằng Giản Hoài vẫn ổn, bình an vô sự.
Không muốn tự dọa mình với những suy nghĩ tiêu cực, Điền Mật buộc bản thân không nghĩ linh tinh nữa. Cô tập trung bóc hạt, nhờ đó mà tâm trạng dần ổn định hơn.
Chuyến đi diễn ra suôn sẻ, Điền Mật xuống tàu an toàn. Ông trời cũng ưu ái, để cô có thể ngồi thuyền trở về đảo Vọng Thạch mà không gặp phải cơn bão nào cản đường.
Nhìn hòn đảo thân quen ngày càng gần, gió biển mang theo vị mặn đặc trưng ùa vào mặt, Điền Mật cuối cùng cũng nở nụ cười thực sự.
Quả nhiên, nơi trái tim thuộc về mới là nhà.
Trở lại nơi có Giản Hoài, dù chưa nhìn thấy anh, cô vẫn không còn cảm giác bất an nữa.
Vừa xuống thuyền, Quan Hân đã tươi cười rạng rỡ. Nhìn thấy những người lính quen thuộc, cô bé vui vẻ vẫy tay chào, miệng tíu tít gọi: “Ca ca, thúc thúc!”
Giọng nói lanh lảnh của Quan Hân vang vọng khắp bến tàu, mang đến bầu không khí rộn ràng.
Cô bé giống như một chiếc loa nhỏ, vui sướng thông báo với mọi người rằng mình đã trở về!
Đúng lúc này, Mã đại tỷ cũng có mặt ở bến tàu để đón người thân. Nhìn thấy Điền Mật, cô vui mừng reo lên:
“Ai ya! Tiểu Mật, em về rồi! Vừa mới xuống tàu sao? Hôm nay mẹ chị cũng tới đảo, em có nhìn thấy không?”
Điền Mật không quen biết mẹ của Mã đại tỷ, nên chỉ cười lắc đầu:
“Chắc bà ấy đi sau em. Em nóng lòng về nhà, nên xuống tàu đầu tiên.”