Ngoài dự đoán của mọi người, Giản Hoài trở về với một vết thương. Anh bị thương ở một bên mắt.
Nhìn thấy Điền Mật ở nhà, anh vô cùng kinh ngạc.
Kéo thấp mũ xuống, anh muốn dùng băng vải che đi vết thương.
Nhưng đã muộn. Điền Mật đã nhìn thấy.
Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giản Hoài, những ngón tay run rẩy nắm lấy ống tay áo anh. Cố gắng kiềm chế cảm xúc, Điền Mật không khóc. Sau khi hít sâu vài lần, cô mới nắm c.h.ặ.t t.a.y Giản Hoài, kéo anh vào trong nhà.
Cô tìm hòm thuốc, lấy nước ấm, chuẩn bị khăn bông, giúp Giản Hoài rửa tay, rửa mặt, rồi cẩn thận băng bó lại vết thương cho anh. Bận rộn liên tục, Điền Mật không có lấy một khắc nghỉ ngơi.
Không nghe thấy cô hỏi han gì về vết thương, Giản Hoài cảm thấy có chút không quen.
“Khụ.” Anh hắng giọng rồi nói với Điền Mật: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi. Không nghiêm trọng. Đừng lo lắng.”
Nếu biết Điền Mật ở nhà, Giản Hoài chắc chắn sẽ đợi vết thương lành rồi mới trở về. Anh cứ tưởng cô vẫn còn ở Thanh Thành, nên mới vội vã quay lại. Ai mà ngờ được, Điền Mật đã về trước anh.
Cảm thấy ấm áp trong lòng, Giản Hoài vừa nói vài câu đã ngủ thiếp đi.
Anh thực sự quá mệt mỏi.
Vừa kết thúc trận chiến căng thẳng, anh không nghỉ ngơi ở bệnh viện được hai ngày đã xuất viện để tiếp tục công việc. Đợi đến khi mọi chuyện bên kia giải quyết xong, anh lập tức lên đường về đảo Vọng Thạch.
Hơn một tháng liên tục chiến đấu, mỗi ngày Giản Hoài chỉ ngủ nhiều nhất ba tiếng.
Cường độ chiến đấu quá lớn, lại đảm nhiệm vị trí đội trưởng tạm thời, anh luôn trong trạng thái căng thẳng. Việc dùng một chút thương tích nhỏ trên người để đổi lấy sự bình an cho cả đội đã khiến nhiệm vụ của Giản Hoài hoàn thành một cách xuất sắc.
Chỉ khi trở về nhà, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, được Điền Mật nhẹ nhàng chăm sóc, anh mới thực sự thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.
Chỉ mất một giây, Giản Hoài đã chìm vào giấc ngủ sâu. Tiếng ngáy nhẹ nhàng vang lên.
Ngày thường anh không hề ngáy khi ngủ. Nhưng lần này, anh ngủ ngồi mà vẫn phát ra tiếng ngáy, có thể thấy anh đã mệt mỏi đến mức nào.
Nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt gầy gò, những đường nét cứng cáp của anh càng lộ rõ, Điền Mật đau lòng đến mức nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống.
Cô run rẩy ôm lấy Giản Hoài.
Chỉ chút nữa thôi! Chỉ kém một chút nữa thôi!
May mà Giản Hoài có kỹ năng tốt, lại gặp may mắn, nên chỉ bị thương ở mí mắt.
TBC
Nhìn vết thương dữ tợn trên mí mắt anh, Điền Mật không dám tưởng tượng nếu lệch đi một chút, liệu mắt phải của anh có còn hay không.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, cô đã cảm thấy sợ hãi đến không thể chịu nổi.
Cô không nói gì với Giản Hoài, không phải vì trách anh bất cẩn, mà vì sợ mình không kìm được mà bật khóc.
Cô không muốn tỏ ra yếu đuối. Khóc lóc không giải quyết được vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng đáng tiếc, cuối cùng Điền Mật vẫn không nhịn được.
Sau khi khóc một lúc, cô giúp Giản Hoài cởi áo khoác, tháo giày, đắp chăn cho anh, rồi mới đi vào bếp.
Nhìn dáng vẻ của Giản Hoài, rõ ràng đã lâu rồi anh chưa được ăn một bữa cơm tử tế.
Điền Mật quyết định làm chút đồ ăn ngon để bồi bổ cho anh.
Hương thơm của thức ăn lan tỏa khiến bụng đói của Giản Hoài kêu vang. Chỉ ngủ được nửa tiếng ngắn ngủi, nhưng khi tỉnh dậy, anh đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Thoải mái tựa lưng vào ghế, Giản Hoài nhìn Điền Mật bận rộn trong bếp, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Đây là lần đầu tiên có người chăm sóc anh tận tâm đến vậy sau khi bị thương.
Trước đây, những vết thương nhỏ như thế này, Giản Hoài chưa từng để tâm.
Chiến hữu của anh khi thấy anh bị thương chỉ trêu chọc vài câu, chứ không ai căng thẳng như Điền Mật.
Cảm giác được người khác quan tâm thực sự rất tuyệt.
Khiến cho Giản Hoài, người vốn không có vấn đề gì nghiêm trọng, đột nhiên cảm thấy cả cơ thể trở nên yếu ớt.
Chờ Điền Mật đến đỡ, anh liền phối hợp, nửa dựa vào cô để đứng dậy.
Với chiều cao 1m8 mấy của Giản Hoài, dù không đứng thẳng, anh vẫn cao hơn Điền Mật cả một cái đầu.
Nhìn anh gầy, nhưng toàn thân là cơ bắp, nặng hơn hẳn vẻ ngoài.
Điền Mật nhỏ bé như vậy, chắc chắn không thể nào đỡ nổi anh.
Nhưng anh cố tình dựa vào cô, khiến Điền Mật chật vật đỡ anh đi.
Cô dốc hết sức lực, bước đi vô cùng chậm chạp.
Khoảng cách từ phòng khách đến phòng bếp ngày thường chỉ mất chưa đầy một phút, nhưng hôm nay, Điền Mật đỡ Giản Hoài suốt năm phút vẫn chưa đi tới nơi.
“Ai u, quấy rầy rồi!”
Kiều chính ủy cố tình chờ một lúc lâu mới đến tìm Giản Hoài để bàn công việc.
Vừa bước vào phòng, anh ta liền nhìn thấy cảnh này.
Ngay lập tức, anh ta quay người đi ra, “phịch” một tiếng đóng cửa lại, vừa ê răng vừa thầm mắng:
“Thằng nhóc này đúng là có phúc! Chỉ bị thương nhẹ thôi mà đã có vợ xinh đẹp tận tâm chăm sóc. Số đúng tốt!”
“Không biết Điền Mật có nhận ra Giản Hoài đang giả vờ không?”
Điền Mật ban đầu không nhận ra.
Cô tưởng anh còn có vết thương khác trên người, nên chỉ yên lặng đau lòng.