Sau một vài câu xã giao lễ phép, Đỗ Hùng phát hiện ra người này là một tên ma cô. Hắn đến tìm Đỗ Hùng là để giới thiệu cho hắn mấy cậu trai "chất lượng tốt, an toàn", muốn kiếm một món hời lớn.
Nghe xong, mặt Đỗ Hùng lập tức tái mét.
"Cút ngay!! Các người đều cút hết cho tôi!!" Đỗ Hùng gầm lên. Hắn kích động vớ lấy cái chổi lông gà, hận không thể đánh c.h.ế.t cái tên răng hô quái dị trước mặt.
Tên ma cô muốn phát tài kia thấy phản ứng của Đỗ Hùng mạnh mẽ như vậy cũng giật nảy mình. Hắn ngớ người nhìn Đỗ Hùng, ngạc nhiên hỏi:
“Huynh đệ, chẳng lẽ anh không phải?”
May cho hắn là hắn thông minh, không hỏi tiếp "không phải" theo nghĩa gì, hay là cỡ nào. Nếu không, Đỗ Hùng chắc chắn sẽ đánh hắn nhừ tử!
Bị hai kẻ quái gở đến tìm tận nhà liên tiếp, Đỗ Hùng dù có là tên ngốc cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Sau khi tra hỏi hai kẻ biến thái này một hồi lâu, Đỗ Hùng phát hiện đầu mối đều dẫn đến đám thím Hoa, thím Béo.
Mặc dù mấy bà thím này rất giữ chữ tín, không khai ra Điền Mật, nhưng Đỗ Hùng vẫn đoán được mọi chuyện chắc chắn có liên quan đến cô.
Ngoài Điền Mật ra, còn ai có đầu óc và gan dạ đến mức dám đối đầu với hắn như vậy?
Nghiến răng ken két, Đỗ Hùng vừa phấn khích vừa tức giận.
Điền Mật! Làm tốt lắm! Thật sự làm rất tốt!
Không hổ là cô gái mà hắn để mắt tới, đủ tàn nhẫn, đủ thông minh!
Một mặt si mê sự quyến rũ độc đáo của Điền Mật, mặt khác, Đỗ Hùng quyết định phải thu thập cô một trận, để cô biết thế nào là tôn trọng. Một số chuyện vui đùa, Điền Mật không thể tùy tiện bịa đặt ra được.
Lần đầu tiên bị lãnh đạo gọi lên nói chuyện, Điền Mật có chút tò mò.
Cô không phải người tích cực trong tập thể, nhưng cũng không thuộc dạng lạc hậu. Trước giờ cô chưa từng có "vinh hạnh" được lãnh đạo gọi vào văn phòng dạy bảo như thế này.
Bước vào văn phòng, không đợi lãnh đạo lên tiếng, Điền Mật vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện ông ta, chờ đợi chỉ thị.
Hai tay cô đặt lên đầu gối, lưng ngồi thẳng, đôi mắt sáng ngời, trông chẳng khác gì một học sinh ngoan ngoãn, chăm chú lắng nghe thầy giảng bài.
Lãnh đạo vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời trách mắng, nhưng nhìn thấy Điền Mật tỏ vẻ hiền lành vô hại như vậy, đột nhiên ông ta không biết nên mở lời từ đâu.
"Khụ..." Lãnh đạo bèn uống một ngụm nước cho đỡ lúng túng.
Tiểu Điền này đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Nếu không phải Đỗ Hùng dẫn theo một đống nhân chứng đến cáo trạng, Phó xưởng trưởng Tào Tu thật sự không tin nổi Điền Mật có thể làm ra chuyện vô đạo đức đến vậy.
TBC
Uống một ngụm trà nóng, lãnh đạo thanh giọng rồi tìm từ ngữ thích hợp.
"Điền Mật, cô có biết bịa đặt lung tung là không đúng không?" Ông ta nghiêm túc nhìn cô, như thể nếu nàng dám chối cãi, ông ta sẽ lập tức trừng phạt vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một người ngoan ngoãn thực sự, khi đối diện với lãnh đạo nghiêm khắc thế này, chắc chắn sẽ hoảng sợ. Nhưng Điền Mật chỉ chớp mắt vẻ ngây thơ, vô tội trả lời:
“Biết chứ ạ.”
Sau đó… chẳng có sau đó gì nữa.
Điền Mật hoàn toàn không có chút ý thức của một kẻ phạm lỗi. Thậm chí cô còn thấy câu hỏi của lãnh đạo có phần kỳ lạ.
“Phó xưởng trưởng, vậy là ngài cũng biết có người bịa đặt chuyện về tôi sao? Tốt quá rồi! Tôi còn đang định xử lý xong việc rồi đến tìm ngài đây.”
Điền Mật nghiêm túc bày tỏ sự bất bình:
“Thật quá đáng! Những kẻ tung tin đồn thất thiệt đó quá quắt lắm rồi! Tôi là một cô gái trong sạch, bị họ nói như vậy, về sau làm sao tìm được đối tượng nữa?”
"Phó xưởng trưởng, ngài cũng biết, tôi và Đỗ chủ nhiệm chẳng thân thiết gì cả. Nếu không phải ngài bảo tôi tham gia buổi giao lưu, tôi và hắn cũng chẳng bị đồn đại lung tung như vậy.
Chuyện này là do ngài tạo ra đấy! Ngài nhất định phải đứng ra bảo vệ tôi!"
Nước mắt lưng tròng, Điền Mật ra vẻ yếu đuối đến mức Phó xưởng trưởng Tào Tu cũng cảm thấy đau đầu.
Bây giờ, không cần hỏi thêm, Tào Tu cũng hiểu vì sao Điền Mật lại bôi nhọ Đỗ Hùng.
Rõ ràng là Đỗ Hùng theo đuổi người ta không tử tế, còn bày trò thao túng dư luận, tạo áp lực để ép nàng thỏa hiệp.
Nhưng Điền Mật nhìn bên ngoài có vẻ mềm yếu, thực ra lại là một con nhím đầy gai nhọn!
Đỗ Hùng bị cô chơi đau một vố, giờ muốn Tào Tu giúp hắn lấy lại danh dự. Nhưng vấn đề là… chuyện này đúng là không dễ giải quyết.
Có điều, Tào Tu từng nhận của Đỗ Hùng không ít lợi lộc. Đã nhận tiền của người ta, dù khó giải quyết cũng phải cố mà giúp.
"Khụ..." Tào Tu lại chiến thuật uống thêm một ngụm nước.
“Tiểu Điền à, chuyện cô phản ánh, tôi sẽ cho người điều tra. Nếu thật sự có kẻ bịa đặt nói xấu ngươi, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, cho cô một câu trả lời công bằng.”
“Nhưng bây giờ, chúng ta đang nói về chuyện Đỗ chủ nhiệm bị bôi nhọ. Tiểu Điền, tôi phải phê bình cô chuyện này.
Đỗ chủ nhiệm dốc lòng theo đuổi cô, cô không chấp nhận thì thôi, cũng không thể xuyên tạc lòng tốt của cậu ta, lại còn bôi nhọ rằng cậu ta không thích con gái.”
“Cô đây là đã xúc phạm nghiêm trọng đến cậu ta, gây tổn thương lớn đến tâm lý của cậu ta, cô nên xin lỗi cậu ta. Cô…”
"Tôi không bịa đặt mà." Điền Mật lại một lần nữa vô tội lên tiếng.
“Đỗ chủ nhiệm hai mươi tám tuổi chưa kết hôn, không quá thích con gái là sự thật. Tôi nói sai ở đâu? Xưởng trưởng, ngài không thể vì Đỗ chủ nhiệm là chủ nhiệm mà thiên vị anh ta chứ?”
"Tôi đâu có thiên vị cậu ta." Tào Tu lập tức phủ nhận. “Tôi chỉ đang xem xét sự việc một cách khách quan.
Rõ ràng là cô đang nói bậy. Điền Mật, cô nên thay đổi thái độ, đừng cứng đầu như vậy. Cô…”