Không đợi Đỗ Hùng nói hết câu, Điền Mật đã quay lưng chạy thẳng về nhà. Cô không cần những lời xin lỗi vô nghĩa của hắn. Thay vì xin lỗi, cô chỉ mong hắn thật sự đừng đến quấy rầy cô nữa.
Sau lần bị chặn đường này, Điền Mật càng tin chắc rằng Đỗ Hùng là một kẻ cực kỳ nguy hiểm. Chỉ cần cô có ý định rời đi, hắn liền ép cô đến mức không thể thoát thân. Nếu thực sự ở bên hắn, hắn có thể sẽ không bao giờ để cô rời khỏi tầm mắt của hắn nữa.
Nghĩ đến những lời nói mê sảng của Điền Tâm trước đây, Điền Mật thấy lạnh cả sống lưng.
Cô không dám chắc liệu mình có đang nghĩ xấu về Đỗ Hùng quá không, nhưng bản tính con người không chịu nổi thử thách.
Giữa việc giam cầm cô mãi mãi bên cạnh hắn và việc nhìn cô thất vọng bỏ đi, cô tin rằng Đỗ Hùng chắc chắn sẽ chọn cách thứ nhất.
Dù hắn có yêu cô bao nhiêu đi nữa, thì người mà hắn yêu nhất vĩnh viễn vẫn là chính hắn.
Điền Mật thầm cảm thấy may mắn vì nhờ Điền Tâm có cơ duyên biết trước tương lai, nên nàng mới tránh được bi kịch khi gả cho Đỗ Hùng. Nếu không… Cô không dám nghĩ tiếp.
Thật quá nguy hiểm!
Những lời Đỗ Hùng vừa nói gần như đánh thẳng vào điểm yếu của cô. Điền Mật vốn là người lương thiện, dễ đồng cảm.
Nếu không nhờ biết trước kết cục thảm khốc, cô rất có thể sẽ mềm lòng khi nghe Đỗ Hùng tỏ ra đáng thương như vậy.
Một khi cô thương hại hắn, cho hắn cơ hội tiếp cận, với bản tính của Đỗ Hùng, hắn chắc chắn sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nghĩ đến việc bản thân suýt nữa rơi vào bẫy của hắn, Điền Mật vội vã chạy về nhà, tim vẫn còn đập mạnh vì sợ hãi.
Vừa bước vào nhà, cô đã thấy Điền Tâm mới đi chơi với Thẩm Đào về, mặt mày rạng rỡ hạnh phúc. Thấy vẻ mặt như gặp ma của Điền Mật, Điền Tâm trêu chọc:
“Sao vậy? Bị chó hoang rượt đuổi à?”
Hôm nay Điền Tâm đi ra ngoài cùng Thẩm Đào hẹn hò. Hai người rơi vào cảnh đẹp, làm Điền Tâm bị tình yêu dễ chịu nét mặt toả sáng. Điền Tâm chỉ vào bàn điểm tâm, ý bảo cô cứ ăn tự nhiên.
“Ăn chút gì đi cho đỡ sợ, nhìn em kìa, mặt mũi tái nhợt hết cả rồi.”
"Không cần đâu." Điền Mật vỗ nhẹ ngực, cố trấn tĩnh. “Không chỉ là chó hoang rượt em, mà còn là một con ác quỷ có thể ăn thịt người nữa kìa.”
"Phụt…" Điền Tâm bật cười. “Em sợ thì đừng có đi vào mấy con hẻm nhỏ một mình nữa. Còn ác quỷ á? Ha ha…”
Điền Mật trừng Điền Tâm một cái, cảm thấy cô không hiểu được độ đáng sợ của Đỗ Hùng.
Hắn còn đáng sợ hơn cả bóng tối. Với tâm tư sâu xa như vậy, ai có thể ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài thành thật, thâm tình kia lại ẩn giấu một tâm địa dơ bẩn như thế?
Vì Điền Tâm là người duy nhất biết về tương lai của cô, mà cô lại vẫn còn làm việc ở xưởng thuốc lá, nên Điền Mật lo lắng Điền Tâm sẽ lỡ lời nói gì đó trước mặt Đỗ Hùng.
Vì thế, cô kéo Điền Tâm lại, nghiêm túc nói hết những suy nghĩ và phát hiện của mình.
TBC
"Chị, chị phải cẩn thận với Đỗ Hùng. Anh ta rất giỏi giả vờ đáng thương, diễn vẻ thâm tình, nhưng thực chất lại có ham muốn kiểm soát rất mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau này khi giao tiếp với anh ta, chị nhất định phải cẩn thận, anh ta không phải người thành thật như bề ngoài đâu."
"Lúc trước em đi đăng ký ở xưởng gia vị, rất có thể là hắn giở trò sau lưng. Vừa rồi anh ta còn chặn ta lại, không cho em về nhà.
Lúc đó ánh mắt anh ta tối đen, cực kỳ đáng sợ. Em thậm chí cảm thấy nếu em còn tiếp tục tranh cãi với anh ta, anh ta sẽ ôm em, thậm chí cưỡng hôn em.
Chị, anh ta thật sự không bình thường chút nào. Chị sau này phải tránh xa anh ta ra."
Điền Mật nói bằng tất cả sự chân thành của mình. Cô thực sự tin rằng Đỗ Hùng đã lên kế hoạch để hại cô.
Nhưng…
Điền Tâm lại bật cười. "Ha ha." Trong mắt cô, Điền Mật như một đứa trẻ ngây ngốc.
"Tiểu Mật, em có biết cái gì gọi là tình yêu không?
Điền Tâm không nhịn được gõ một cái lên đầu Điền Mật. Nhìn thấy đôi mắt trong veo cùng vẻ mặt mê mang của cô, Điền Tâm lại nhụt chí. “Em... Ai... Thôi. Đỗ Hùng thích em, thật là đáng thương.”
"Hả? Hả hả hả???" Điền Mật cũng hoàn toàn mộng bức.
Không đúng, đây là tình huống gì vậy?! Rõ ràng cô đã phân tích vấn đề thấu triệt như vậy, tại sao Điền Tâm lại đi đến kết luận rằng Đỗ Hùng đáng thương?
Đỗ Hùng có gì đáng thương chứ? Hắn đã lừa gạt cô, thậm chí còn hại cô suýt mất mạng. Nếu nói ai đáng thương, thì phải là cô mới đúng chứ?
“Chị, có phải chị không hiểu những gì em vừa nói không?”
"Chị hiểu." Điền Tâm lại gõ lên đầu Điền Mật một cái.
“Tiểu Mật à, thế giới này không phải cứ trắng thì là trắng, đen thì là đen. Có những lúc, con người vì đạt được mục đích mà không màng đến thủ đoạn.”
"Trong mắt chị, bất kể suy đoán của em là thật hay giả, thì chuyện Đỗ Hùng thích em là thật. Tất cả những gì anh ta làm đều vì anh ta thích em. Đây chính là tình yêu, hoàn toàn không phải là giả dối.
Em bình thường, khi theo đuổi ai đó chẳng phải cũng dùng chút thủ đoạn nhỏ sao? Em nói anh ta vì theo đuổi em mà cố gắng lấy lòng em, rồi gọi đó là lừa gạt em, thật sự quá khắt khe.
Nếu dựa theo cách phân chia khắt khe như vậy, Đỗ Hùng là người xấu, thì chị chính là đại ác nhân tội ác tày trời mất rồi."
Càng nói, Điền Tâm càng cảm thấy thương cảm cho Đỗ Hùng.
Đời trước, Đỗ Hùng là người có thể vì Điền Mật mà hy sinh tính mạng. Một nam nhân si tình như vậy, thế mà Điền Mật lại nói hắn là người xấu?
Điều này khiến Điền Tâm không thể không cạn lời. Người xấu nào có trái tim như vậy chứ?
Điền Mật đúng là sống trong tháp ngà lâu quá rồi nên mới trở nên trẻ con như vậy.
“Tiểu Mật, mọi việc em nên suy nghĩ nhiều hơn một chút. Em cứ khăng khăng cho rằng Đỗ Hùng là người xấu như vậy, thực sự rất ấu trĩ.”