Trước mỹ thực hấp dẫn, Thu Hà và Điền Đại Ngưu nhanh chóng quên mất sự rụt rè, bắt đầu ăn uống thoải mái. Thấy vậy, Điền Mật và Điền Tâm cũng dần thả lỏng.
Điền Mật vẫn giữ được sự bình tĩnh vì cô biết mục đích của Giản gia hôm nay. Nhưng Điền Tâm thì khác, cô vẫn lo lắng bất an, ăn mà không có cảm giác ngon miệng.
Chung Tiểu Tuệ không vội vàng đi vào vấn đề ngay. Đợi mọi người ăn gần xong, bà mới ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang rượu lên. Sau đó, bà ấy tự tay rót rượu cho vợ chồng Điền Đại Ngưu rồi nói:
“Thật ra, lần này chúng tôi đến đây là để bàn chuyện hôn sự.”
“Giản Hoài nhà tôi năm nay đã 25 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa. Tôi nghĩ, nhân lúc tôi còn thời gian, nên lo liệu chuyện cưới hỏi cho nó.”
“…… Đúng, đúng vậy.” Thu Hà bỗng chốc đổ mồ hôi tay, suýt nữa làm rơi chén rượu vì lúng túng.
Ngoài ngượng ngùng, bà còn cảm thấy chột dạ.
Khi không gặp Giản gia, ngày nào Thu Hà cũng nhắc đến chuyện từ hôn. Nhưng giờ thật sự đối mặt với họ, bà lại không dám mở miệng nhắc đến chuyện này.
Dùng ánh mắt liếc nhìn Điền Tâm, bà ý bảo con gái nhanh nghĩ cách. Nếu không làm gì ngay bây giờ, Điền Tâm sẽ phải gả cho Giản Hoài!
Lúc này, Điền Tâm cũng bắt đầu hoảng hốt.
Trong kế hoạch của cô, cô chưa từng nghĩ đến việc phải trực tiếp đối diện với vợ chồng Giản Hưng Hiền.
Ban đầu, cô định đẩy toàn bộ chuyện này cho Điền Lão Thật giải quyết, chỉ cần nói ý muốn của mình cho ông là đủ. Nhưng bây giờ, Giản gia đột ngột xuất hiện, khiến cô trở tay không kịp.
Cô lo lắng nhìn về phía Điền Lão Thật, sẵn sàng can thiệp nếu ông nói sai điều gì. Dù thế nào, cô cũng không gả cho Giản Hoài! Dù Giản gia có không vui cũng mặc kệ!
Trong tình huống này, Điền Lão Thật quả thực là người nên lên tiếng thay mặt Điền gia. Vì thế, khi Điền Tâm vừa nhìn sang lần nữa, ông từ tốn nói:
“Đúng là nên để Giản Hoài kết hôn.”
Tim Điền Tâm như chùng xuống một nửa. Cô vừa kinh ngạc vừa tức giận, định đứng lên phản đối thì lại nghe Điền Lão Thật chậm rãi bổ sung:
“Giản Hoài đã đến tuổi lập gia đình, còn Tâm Tâm thì đã có người trong lòng. Nếu hai đứa không thể kết hôn, thì cứ dứt khoát chia tay thôi.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Kéo dài thêm cũng không tốt cho cả hai bên. Bà thông gia, bà thấy sao?”
“A? Đúng, đúng… Bà thông gia nói đúng.” Thu Hà ngơ ngác trả lời.
Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ Giản gia đến đây để từ hôn? Nghĩ đến việc thông gia tốt như vậy lập tức biến thành người xa lạ, Thu Hà chán nản hẳn. Ngay cả bàn tiệc đầy món ngon cũng không còn thấy hấp dẫn nữa.
Điền Tâm cũng hoang mang. Cô không ngờ mình có thể dễ dàng được từ hôn như vậy. Nếu biết trước, cô đã chẳng cần bày mưu tính kế làm gì!
Cô tức giận đến nghiến răng. Tại sao lại là Giản Hoài từ hôn trước?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rõ ràng đời trước chính cô đã đạp Giản Hoài! Tại sao ở kiếp này, lại là Giản gia chủ động chấm dứt hôn sự?!
Trong lúc Điền Tâm còn đang phẫn nộ, cô lại không nghe thấy Điền Lão Thật hỏi Điền Mật:
“Tiểu Mật, trước đây hôn sự này vốn dĩ là định cho con và Giản Hoài. Sau đó, vì con sức khỏe không tốt nên mới để Tâm Tâm thay thế đính hôn. Bây giờ, nếu Tâm Tâm không lấy Giản Hoài, con có muốn gả không?”
Ngay lập tức, mọi ánh mắt trên bàn đều đổ dồn về phía Điền Mật, trừ Điền Tâm.
Thu Hà là người căng thẳng nhất. Bà không ngừng nhép miệng, không thành tiếng nhưng rõ ràng đang bảo Điền Mật: “Không! Mau nói con không muốn!!”
Ngay cả Điền Đại Ngưu, người chưa từng can thiệp nhiều, lúc này cũng đồng tình với Thu Hà, mong rằng Điền Mật sẽ từ chối.
Gả cho Giản Hoài không đơn giản là gả vào Giản gia. Giản Hoài làm việc ở hải đảo, thậm chí còn có thể bị điều đi chiến đấu.
Nếu Điền Mật gả cho anh ta, chưa chắc cô đã có được một cuộc sống ổn định, thậm chí còn phải sống trong cảnh cô quạnh chờ chồng. Đây không phải chuyện đùa!
Nhưng ngay khi mọi người căng thẳng chờ đợi, Điền Mật lại rất bình tĩnh, nhẹ gật đầu:
“Con đồng ý.”
“Không được!!! Ta không cho phép!!!” Thu Hà lập tức nổi giận.
Không quan tâm đến việc trước mặt còn có ba mẹ của Giản Hoài, Thu Hà liền nắm lấy tai Điền Mật, tức giận quát:
“Ta không đồng ý! Điền Mật! Con có nghe không? Ta tuyệt đối không đồng ý gả em đi!!”
"Đau đau đau! Mẹ, buông tay, mau buông tay!" Điền Mật cố gắng cứu lấy cái tai của mình.
"Ta không buông!" Thu Hà tức giận nắm càng chặt hơn. “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, nói! Có phải con đã bàn bạc với cái tên già kia từ trước rồi không? Ta nói sao dạo gần đây con lại ngoan ngoãn như vậy! Hóa ra hai người các con đánh chủ ý vào chuyện này? Không được! Ta nói cho con biết, Điền Mật, không có cửa đâu!”
“Còn nữa, Điền Mật, con có phải bị ngốc không? Suốt từng ấy năm nay, con chỉ phát triển chiều cao mà đầu óc thì không lớn thêm chút nào à?”
"Thẩm Đào thích con, con không chịu gả. Đỗ Hùng bỏ công sức theo đuổi con, con cũng không gả.
TBC
Cả cái Thanh Thành này có biết bao thanh niên tốt đều đuổi theo con, con lại chẳng thèm để mắt đến ai. Ta còn tưởng con kén chọn, chướng mắt mấy kẻ tầm thường. Kết quả, con lại nói muốn gả cho Giản Hoài?!"
“Điền Mật, con điên rồi à?!”
"Giản Hoài là lính! Con gả cho hắn, không sợ thành góa phụ sao? Còn cái hòn đảo đó, nói thì hay ho là căn cứ quân sự, nhưng ai mà không biết, đó chẳng khác nào hoang đảo!
Con đang yên đang lành ở Thanh Thành, lại muốn phi đến hoang đảo để chịu khổ sao?"
“Điền Mật, ta thấy con đúng là có bệnh! Hơn nữa bệnh còn rất nặng!”