Những vấn đề quan trọng đã giải quyết, hai bên bắt đầu bàn bạc chi tiết về hôn lễ.
Về của hồi môn, Điền gia không phải là hoàn toàn không có gì.
Thu Hà đã chuẩn bị cho Điền Mật hai chiếc chăn lớn tự tay thêu, dùng vải lụa tốt nhất mà bà cất công tìm được ngoài chợ đen. Ngoài ra còn có bình thủy, chậu rửa mặt, một số chăn bông và hai chiếc rương lớn.
Bà còn định cắt chữ "song hỷ", dán hoa hồng, giúp Điền Mật trang trí phòng tân hôn.
“Trong nhà còn phải chăm sóc Đại Tráng, nên Tiểu Mật kết hôn, để cha nó và ông nội đưa nó đi. Tôi với Tâm Tâm sẽ ở nhà, không đi theo. Chờ sau này nó có bầu, tôi sẽ sang chăm nó ở cữ.”
Nói đến đây, nghĩ đến việc không thể tham gia đám cưới của con gái yêu, Thu Hà lại thấy xót xa, nước mắt lặng lẽ rơi. Vừa lau nước mắt, bà vừa nói:
“Chờ ngày mai dọn dẹp xong, chúng ta đi chụp ảnh gia đình đi.”
"Được, được. Lúc đó chúng ta cùng nhau chụp. Chờ Tiểu Mật gặp Giản Hoài, ta cũng sẽ bảo hai đứa chụp ảnh cưới mang về." Chung Tiểu Tuệ đáp lời, trong lòng thầm nghĩ chắc chắn phải lôi kéo đứa con trai không thích chụp ảnh này vào khuôn khổ.
“Giản Hoài bên đó không có gì đáng lo. Nếu Tiểu Mật nhớ nhà, hoặc bà muốn thăm nó, có thể đi tàu hỏa tới. Đảo Vọng Thạch cách Thanh Thành không xa, đi tàu rồi chuyển sang thuyền, chỉ mất hai ngày là đến.”
"Ừ." Thu Hà gượng cười.
Đi tàu hỏa rồi lại chuyển sang thuyền, mất hai ngày đường, sao có thể nói là "không xa" được?
Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Trừ phi bà từ chối mọi sự giúp đỡ từ Giản gia, nếu không thì hôn sự này vẫn phải diễn ra.
Trong lòng dâng lên nỗi buồn chia ly, nhưng niềm vui vì đã định xong hôn sự cũng giúp bà vơi đi phần nào.
Cũng may Thu Hà biết mình không nên phá hỏng bầu không khí, nên dù có buồn cũng chỉ dừng lại ở mức vừa phải, không để bản thân quá xúc động.
Sau bữa cơm, lúc sắp ra về, Thu Hà nhân cơ hội nhắc đến tình cảnh khó khăn của Điền Tâm. Giản Hưng Hiền vợ chồng không nói hai lời, lập tức đồng ý giúp đỡ.
“Yên tâm, chỉ cần mẹ Bạch Bân trong sạch, Tâm Tâm chắc chắn không sao.”
“Tốt quá, cảm ơn, cảm ơn.”
Thu Hà rối rít cảm ơn, nhưng Chung Tiểu Tuệ lại có chút tâm trạng phức tạp.
Dù gì thì Điền Tâm cũng từng có quan hệ với Giản Hoài. Khi cô tự xưng là bạn của Giản Hoài lúc hai nhà còn có hôn ước, trong lòng Chung Tiểu Tuệ không khỏi khó chịu.
Giờ đây, bà ấy mới nhận ra rằng hình tượng một cô gái ngoan hiền mà mình từng tưởng tượng về Điền Tâm hoàn toàn khác xa với thực tế.
Điền Mật mới chính là đứa con dâu mà bà ấy nên trân trọng.
TBC
Trong lòng có tính toán, lần trước bọn họ đã chuẩn bị sính lễ bồi thường cho Điền Tâm, nhưng vợ chồng họ lại ăn ý để lại cho Điền Mật.
Không nhận được lễ hỏi, rốt cuộc Điền Mật cũng chịu thiệt thòi. Bản thân bà ấy tuy không tính toán, nhưng nhà họ Giản cũng không muốn Điền Mật chịu thiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Điền Tâm cuối cùng rơi vào tình cảnh khó xử. Về sau, nhà họ Giản sẽ giữ khoảng cách với nàng, chỉ xem nàng là con dâu của tỷ tỷ. Còn chuyện nhận làm con gái nuôi thì thôi, bỏ qua đi.
Điền Mật vẫn chưa biết rằng mình sắp phất lên nhanh chóng. Xác định tuần sau sẽ rời đi, cô vừa về nhà đã lập tức thu dọn đồ đạc.
Nệm chăn, quần áo, thứ gì có thể bỏ vào rương đều được cô đóng gói hết. Ngoài của hồi môn, thứ Điền Mật muốn mang theo chỉ có sách. Các loại tạp thư và sách y học, Điền Mật có rất nhiều, rất nhiều sách.
Những cuốn sách ấy được cô sắp xếp lại, đủ để lấp đầy bốn rương mây.
“Trọng như vậy, em có mang nổi không? Mấy quyển sách này em đều đã đọc rồi, hay là đừng mang theo nữa.”
“Không.”
Những cuốn sách này là bảo bối của Điền Mật, là thứ giúp cô g.i.ế.c thời gian khi buồn chán. Cô tuyệt đối không bỏ chúng lại.
“Đến lúc đó tìm người giúp em khiêng lên xe, xuống xe thì nhờ nhân viên tàu giúp đỡ, chắc chắn mang theo được.”
Điền Mật rất tự tin, hoàn toàn không cảm thấy bốn rương sách này là gánh nặng.
“Nếu thật sự không được, em sẽ viết thư cho Giản Hoài, bảo anh ấy ra nhà ga đón em. Dù sao cũng có cách.”
“…”
Sự tự tin của Điền Mật khiến Điền Tâm im lặng một hồi.
Bảo Giản Hoài ra đón ư? Đúng là Điền Mật nghĩ ra được. Người kia suốt ngày ở trong đội tàu ngầm, làm sao có thời gian lo mấy chuyện vặt này?
Điền Tâm rất muốn nói với Điền Mật rằng Giản Hoài không phải người tốt. Nhưng hôn sự của Điền Mật với Giản Hoài đã định, giờ có nói gì cũng muộn rồi.
Cuối cùng, cô không đành lòng phá hỏng tâm trạng vui vẻ của Điền Mật. Chỉ yên lặng không nói, tiếp tục giúp Điền Mật đóng gói hành lý.
“Chị, ngày mai chúng ta cùng đi phỏng vấn ở xưởng gia vị đi. Dù cơ hội đậu không cao, em vẫn muốn thử.”
Điền Tâm nghe vậy, động tác đóng gói khựng lại một chút, rồi mới ậm ừ trả lời: “Được.”
Cái nha đầu Điền Mật này thật ngốc, khiến người ta không yên tâm chút nào. Giờ là lúc nào rồi mà cô còn nhớ đến buổi phỏng vấn ở xưởng gia vị? Haizz… Điền Tâm thở dài trong lòng.
“Đây là đơn đăng ký tuyển dụng của xưởng dệt. Chị, chị giao cho đại ca đi. Cái này em không thể thi hộ anh ấy được.”
“Ừ.” Điền Tâm vẫn đáp lại bằng giọng buồn bã.
Giờ đây, Điền Tâm không biết phải đối diện với Điền Mật thế nào. Theo lý, cô nên nói sự thật để Điền Mật nhanh chóng từ hôn.
Nếu không có Giản Hoài, Điền Mật sẽ có một hôn ước tốt đẹp hơn. Giản Hoài lạnh lùng như vậy, Điền Mật không nên gả cho hắn.
Nhưng Điền Tâm lại không thể mở miệng nói ra. Trọng sinh là bí mật lớn nhất của cô, cô không muốn nói với bất kỳ ai.
Vì không thể tiết lộ chuyện trọng sinh, cô cũng không có lý do hay lập trường để nói rằng Giản Hoài không tốt. Thế nên, cô rất rối rắm.