Anh thật sự không nghĩ ra mình đã sai sót chỗ nào. Nhưng giờ có hối hận cũng không kịp nữa.
Giản Hoài chỉ có thể vừa lên đường, vừa dồn hết tâm trí viết báo cáo. Anh vừa mới trở về từ đáy biển, còn rất nhiều việc phải làm.
Ninh Thiên thì hừng hực tinh thần hóng chuyện, trong lòng chất đầy hàng loạt câu hỏi muốn tra khảo Giản Hoài.
Nhưng suốt cả hành trình, Giản Hoài chỉ chăm chú viết báo cáo, không thèm đáp lại lấy một câu. Mãi cho đến khi chuyển từ ca nô lên tàu hỏa để ăn cơm, anh mới cất bút ký đi.
Sau khi cẩn thận cất bút ký, Giản Hoài ngẩng đầu lên thì chạm ngay vào ánh mắt đầy u oán của Ninh Thiên.
“Ba tiếng đồng hồ, suốt ba tiếng đồng hồ không nhúc nhích.” Ninh Thiên trừng mắt như chuông đồng. “Giản Hoài, đồng chí, định lực của anh đúng là đáng nể thật đấy.”
Giản Hoài phớt lờ lời trêu chọc của anh ta, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Chỉ với hai chữ ngắn gọn, Ninh Thiên đã bị đuổi khéo. Những câu chuyện tình yêu lâm li bi đát mà anh ta mong muốn nghe từ Giản Hoài hoàn toàn không tồn tại.
Lên tàu hỏa, đông người phức tạp, Giản Hoài vẫn ngủ bù suốt cả chuyến đi, không để cho Ninh Thiên có cơ hội bắt chuyện.
Ninh Thiên nghẹn suốt một đường, đến khi xuống tàu, cả người như sắp nổ tung, hai mắt sáng rực lên.
“Vợ anh ở đâu? Chúng ta đến tìm chị ấy trước đi!” Cuối cùng cũng không phải vò đầu bứt tai vì không khí, Ninh Thiên phấn khích hẳn lên.
“Không cần.” Giản Hoài sau một chặng nghỉ ngơi đã hồi phục tinh thần, trông càng thêm tuấn tú, đầy sức hút.
Anh chỉnh lại quân phục ngay ngắn, rồi nói: “Chúng ta đến thẳng nhà máy t.h.u.ố.c lá Thanh Thành, lấy thư giới thiệu.”
Sau một chặng đường trầm mặc, Giản Hoài đã suy nghĩ thấu đáo.
TBC
Nếu không thể hủy hôn, mà Điền Mật cũng thật lòng muốn cưới anh, thì những kẻ nhân lúc anh vắng mặt mà gây khó dễ cho cô, anh không thể để yên được.
Ninh Thiên thấy Giản Hoài đột nhiên toát ra khí thế sát phạt, lập tức tinh thần phấn chấn.
Tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi! Cảnh tượng tranh đấu mà anh ta mong chờ nhất, sắp bắt đầu!
“Hắc hắc, lão Giản, đợi tôi với nào~” Giọng nói đầy mong chờ, hai mắt Ninh Thiên sáng rực như đèn pha.
Đến nhà máy t.h.u.ố.c lá Thanh Thành, chưa kịp để Giản Hoài lên tiếng, Ninh Thiên – người đã nghẹn suốt hai ngày trời – lập tức xông lên với thái độ mạnh mẽ.
Anh ta dõng dạc tuyên bố thân phận của Điền Mật là vợ của quân nhân, đồng thời chỉ trích thái độ của ban lãnh đạo nhà máy vì đã gây khó dễ cho cô.
“Đường xưởng trưởng, tôi không biết một xưởng trưởng như ông rốt cuộc lấy quyền hạn gì để can thiệp vào hôn nhân quân nhân?
Điền Mật là công nhân giai cấp vô sản đầy vinh quang, cô ấy không phải là nô lệ của chế độ phong kiến cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Việc ông vô cớ giữ cô ấy lại, chẳng lẽ là đang hoài niệm thời kỳ phong kiến, muốn tái diễn sự áp bức giai cấp sao?”
“Không phải, không phải.” Đường xưởng trưởng bị lời này, dọa đổ mồ hôi lạnh. “Tôi cũng là đảng viên, là một người của chủ nghĩa cộng sản. Tôi căm thù xã hội cũ đến tận xương tuỷ, chưa bao giờ hoài niệm.”
“Ha hả.” Ninh Thiên cười lạnh. “Ai mà không nói lời tốt về mình.”
“Không có, không có.” Đường xưởng trưởng lại lần nữa sợ mồ hôi lạnh. “Tôi thật sự chỉ là xuất phát từ việc nghiêm túc phụ trách với Điền Mật, mới không để cô ấy viết thư giới thiệu qua loa.
Điền Mật là công nhân ưu tú trong xưởng chúng tôi, tôi chiếu cố con bé còn không kịp, sao lại bắt nạt. Vị đồng chí giải phóng quân này, cậu không hiểu biết tình hình, cũng không thể ngậm m.á.u phun người.”
Khi Ninh Thiên nói chuyện là học sư trưởng của bọn họ, thật là khí thế mười phần. Đường xưởng trưởng nhất thời bị đối phương hù dọa, lúc giảo biện đều lộ ra ba phần chột dạ.
Đường xưởng trưởng không nghĩ tới, Điền Mật có thể gọi Giản Hoài trở về. Dựa theo tình hình hiểu biết của ông ta, Giản Hoài rõ ràng không nên tới nha!
Giản Hoài đột nhiên xuất hiện, hơn nữa khí chất trên người Giản Hoài và Ninh Thiên là kiểu không dễ chọc, Đường xưởng trưởng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, thật không dễ chịu.
Vừa nãy lúc Giản Hoài mở miệng tự giới thiệu, ông ta thậm chí có chút không phân biệt rõ, hai người này rốt cuộc ai mới là Giản Hoài.
Theo lý thuyết, người đàn ông diện mạo tuấn mỹ, thần thái cao lãnh, khí thế mạnh hơn, hẳn mới là Giản Hoài. Nhưng cái người mặt chữ điền này nói chuyện, thoạt nhìn mới giống như là tức giận vì vợ mình.
Làm ông ta không biết nên xưng hô với hai người này ra sao, Đường xưởng trưởng dứt khoát giả ngu giả ngơ.
Chỉ là, Đường xưởng trưởng có thể trầm ổn, Đỗ Hùng lại không thể.
Đỗ Hùng giống như bị nhốt trong lồng thú dữ, nhìn ai cũng như kẻ thù muốn cướp Điền Mật khỏi tay hắn. Hiện tại, sức tấn công của hắn vốn đã rất mạnh, nay nghe Ninh Thiên liên tục nhấn mạnh rằng Điền Mật là vợ quân nhân, hắn lập tức không chịu nổi mà ra tay.
Siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu, Đỗ Hùng trông như thể muốn đánh c.h.ế.t Ninh Thiên ngay tại chỗ.
"Điền Mật là của tao! Cái gì mà vợ quân nhân, vớ vẩn! Cô ấy tuyệt đối không thể kết hôn với ai khác!
Cô ấy chỉ có thể cưới tao, sinh con cho tao! Chúng tao mới là một đôi trời sinh!
Cô ấy là của tao, chỉ một mình tao! Mày dựa vào đâu mà cướp cô ấy?!"
Đỗ Hùng điên cuồng gào thét, mặt mày vặn vẹo.
Hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi. Từ khi Điền Mật quyết định lấy Giản Hoài, hắn đã không còn một đêm nào ngủ yên. Hoặc là hắn thao thức nghĩ về cô, hoặc là hắn liên tục mơ thấy cô.
Trong giấc mơ, hắn và Điền Mật là một đôi vợ chồng hòa hợp. Mỗi ngày, trước khi đi làm, cô đều chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Giữa trưa, đôi khi cô mang cơm đến đơn vị cho hắn, đôi khi hắn về nhà ăn. Buổi tối, hắn vào bếp, nấu những món ăn bổ dưỡng cho cô.
Ngày qua ngày, bọn họ sống vô cùng hạnh phúc.