Ánh đèn neon sặc sỡ màu xanh lục chiếu rọi từng gương mặt trẻ tuổi non nớt; bọn họ cuồng nhiệt ca múa, phát tiết áp lực do kỳ thi đại học mang đến, cùng với việc sắp đến lúc phải xa nhau.
An Vô Dạng nhảy ra một thân mồ hôi, cậu cảm thấy khát nước, di chuyển trở về bên cạnh bàn uống một ngụm rượu Cocktail của mình trước đó còn dư lại, sau đó nói với Tiểu Béo đang cua gái: “Người anh em, tôi đi toilet, lúc các cậu đi về đừng quên chờ tôi.”
Tiểu Béo đang bận tán gái, vẫy vẫy tay cho có lệ: “Đi đi đi đi.”
An Vô Dạng bĩu môi, nói thầm một tiếng nhàm chán, sau đó quay người rời đi.
Cua gái đối với cậu thật sự quá nhàm chán, còn không thú vị bằng ca hát nhảy nhót.
Gần đó có một gã đàn ông nhìn chằm chằm An Vô Dạng đã lâu, khi thấy chàng trai đi về hướng toilet, lập tức bám đuôi đi vào.
Một tiếng trước, một đám học sinh tươi xanh mơn mởn thanh xuân dào dạt đi vào quán bar, gã đàn ông lập tức chú ý đến một cực phẩm trong số đó.
Cơ thể nhìn qua trông mảnh khảnh mềm mại, ngũ quan trên khuôn mặt đẹp đẽ mê người, đúng thật là dụ người phạm tội.
Sau đó, gã đàn ông kích động nhìn chằm chằm m.ô.n.g An Vô Dạng, vô thức nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ, đợi chút nữa nhất định phải chơi nhiều thêm mấy lần mới buông tha cho nhóc lẳng lơ này.
Đi thẳng hướng toilet, An Vô Dạng căn bản không biết phía sau lưng có con sói đói đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu cảm thấy cả người nóng ran, đến mức không thể chịu nổi, nhiệt độ càng không giảm xuống.
“Ưm…” Sau khi An Vô Dạng xả nước trong phòng vệ sinh, vẫn cảm thấy mồ hôi đầm đìa.
Vậy nên cậu đi đến bồn rửa tay trước mặt, khí thế mở vòi nước, đưa mặt vào rửa.
Động tác đáng yêu này làm người nhìn chằm chằm cậu nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng hiện giờ bồn rửa tay kế bên còn có người khác, con sói háo sắc đành phải canh giữ ở bên cạnh, yên tĩnh xem tình hình.
Trong lòng gã ta tính toán, chờ thuốc trong người chàng trai phía trước phát tác, ngay cả đứng dậy cũng không nổi, mình sẽ đi qua nhặt xác.
“...”
An Vô Dạng ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt đỏ hồng, biểu cảm xấu xa không biết xấu hổ, thật sự là bản thân mình sao?
Nóng quá.
Cậu kéo kéo cái áo thun ướt sũng của chính mình, trong lòng xác nhận một việc, chính là, bản thân có thể đã uống rượu có pha chất lạ...
Đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, cậu lén lút quan sát người ở gần đó.
Một bóng người lén lén lút lút, đang ở trong gian phòng vệ sinh đầu tiên, cọ tới cọ lui, không rời đi cũng không đóng cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
An Vô Dạng lập tức xác định, người kia chính là người có ý định ra tay với mình.
Cậu cắn răng mắng một tiếng tên khốn, sau đó xoay người nhìn sang phía bên cạnh, có một người đàn ông tỉnh táo đang chống bồn rửa tay.
Đối phương khiến người ta nảy sinh ấn tượng, vóc người cao lớn, chú trọng đến cách ăn mặc, vừa nhìn đã biết là một người thành công có địa vị xã hội.
An Vô Dạng không xác định mình có thể đi ra cái toilet này hay không, biện pháp tin cậy nhất cậu có thể nghĩ ra chính là tìm người khác giúp đỡ.
Tay chân bắt đầu bủn rủn, cậu tắt vòi nước, đi sang phía bên cạnh: “Anh ơi, giúp em một chút được không?”
Hoắc Vân Xuyên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào gọi “anh ơi”, còn cho rằng mình gặp ảo giác, khi quay đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt ngọt ngào chẳng khác gì giọng nói kia, anh hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Người đó không say, thật sự quá tốt.
Ánh mắt An Vô Dạng m.ô.n.g lung, cậu nâng tay lên, kéo áo sơmi đối phương: “Em bị người khác theo dõi, đưa em ra ngoài.”
Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn xung quanh toilet, sau khi thấy được một gã đàn ông ở gian phòng thứ nhất, anh khinh thường thu lại ánh mắt: “Tôi biết rồi.”
An Vô Dạng muốn nói thêm gì đó, nhưng cả người đều khó chịu, tiếng nói phát ra khỏi miệng biến thành tiếng rầm rì làm người ta cảm thấy thẹn: “...”
Càng ngại hơn nữa chính là, cậu không thể khống chế thân thể của mình, ngã nhào vào người đối phương.
Trong miệng mơ hồ muốn nói bạn học của mình còn ở bên ngoài, nhưng khi vào tai Hoắc Vân Xuyên, những tiếng rầm rì nho nhỏ mà An Vô Dạng nói ra, anh không hiểu một chữ nào, tất cả đều là lời nói mê hoặc của người say khiến lỗ tai tê dại.
Hoắc Vân Xuyên cao gần một mét chín, nhẹ nhàng ôm lấy dáng người mảnh khảnh chưa cao đến một mét tám, sau đó chặn ngang bế lên.
Gã đàn ông gần đó lập tức trở nên nóng nảy, gã ta cực khổ nhìn chằm chằm miếng thịt non đó cả đêm, sao có thể dễ dàng để người khác hớt tay trên.
Gã ta đi qua: “Chào anh, cậu ấy là bạn học của tôi, anh giao cậu ấy cho tôi là được.”
Hoắc Vân Xuyên không thèm liếc đối phương một cái, trực tiếp đi qua trước mặt người ta.
“Này anh…” Trong tình thế cấp bách, gã đàn vội vàng duỗi tay ngăn anh lại.
Hoắc Vân Xuyên cuối cùng không đủ kiên nhẫn, liếc mắt nhìn gã ta: “Cút.”
Ánh mắt đáng sợ làm người khác không rét mà run, thành công trấn áp được gã đàn ông thấy sắc nổi lòng tham, khiến đối phương không dám đuổi theo.
“Ưm…” An Vô Dạng ôm lấy Hoắc Vân Xuyên, bởi vì cơ thể cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể cọ tới cọ lui muốn giảm bớt nôn nóng bất an trong lòng: “Khó chịu…”
Trong miệng cậu tỏa ra mùi rượu thoang thoảng, mang theo hương vị trong trẻo.