Gả Cho Thiềm Thừ
Nam tử như thế, tuấn mỹ tựa như tiên giáng trần, ai nhìn một lần cũng khó lòng dời mắt.
“Khương tiểu thư! Khương tiểu thư!”
Dung ma ma cất tiếng gọi mấy lượt.
Thải Liên lúc này mới hoàn hồn, vội vã tiến lên, thi lễ với Cung thiếu gia.
“Khương tiểu thư, không rõ nàng ưa thích vị gì, nên ta đặc biệt sai người chuẩn bị vài món ăn quê nhà, mời nếm thử.”
Cung thiếu gia đưa tay, mời Thải Liên an tọa.
Sau đó đích thân gắp thức ăn cho nàng.
“Tạ thiếu gia.”
Thải Liên đỏ mặt, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
“Quả là chẳng ra gì.”
Giọng Dung ma ma bỗng cao vút, sắc mặt chẳng khác nào đám di nương trong phủ khi tranh sủng với mẫu thân ta năm xưa.
“Dung ma ma, phiền bà múc cho Khương tiểu thư một bát canh.”
Cung thiếu gia nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi Thải Liên.
Thải Liên lúc này chỉ biết e lệ cúi đầu.
Dung ma ma bưng canh, đặt trước mặt nàng.
Một bữa cơm trôi qua trong vui vẻ, Cung thiếu gia lại dẫn Thải Liên đến ao sen phía sau để thưởng cảnh.
Hai người trò chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp, mãi đến giờ Hợi, vẫn là Dung ma ma nhắc nhở thì Cung thiếu gia mới tiễn chúng ta trở về tiểu viện.
“Khương cô nương, nghỉ ngơi sớm.”
Gương mặt tuấn mỹ ôn hòa của Cung thiếu gia dưới ánh trăng lại càng thêm sáng rỡ, như ngọc chiếu lên tuyết.
“Vâng…”
Thải Liên vốn xưa nay nhanh mồm lanh miệng, lúc này lại chẳng nói nổi câu nào.
Chỉ cúi đầu, đỏ mặt đầy e thẹn.
Cung thiếu gia và Dung ma ma xoay người rời đi.
Thải Liên vẫn mải nhìn bóng lưng của hắn đến tận khi khuất sau góc hành lang mới sực nhớ một việc.
Nàng gỡ ngọc bội uyên ương bên hông xuống.
Đây là tín vật thành hôn giữa ta và Cung thiếu gia, khi đến Cung phủ thì phải đưa ra để đối chiếu.
“Ngươi mau đi đưa tín vật cho Cung thiếu gia!”
Thải Liên vốn định tự mình đưa, nhưng nay đã là thiên kim tiểu thư, cần phải giữ lễ tiết, chỉ đành để ta đi thay.
Ta cầm lấy ngọc bội, lập tức rảo bước về phía hành lang trước mặt.
“Ngươi thích nàng sao? Vừa rồi còn nắm tay nàng!”
“Không có việc đó đâu!”
“Hừ, đàn ông các ngươi lúc nào cũng thế, thấy ai cũng yêu!”
“Dung Dung, trong lòng ta chỉ có mình nàng!”
Phía trước hành lang, một cao một thấp, hai thân ảnh quấn lấy nhau, bắt đầu hôn môi.
Ta lập tức khựng lại, c.h.ế.t sững tại chỗ, trừng mắt nhìn mà chẳng thốt nên lời.
Hai người kia quấn quýt hồi lâu, rồi mới ôm nhau rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta vội xoay người, lặng lẽ quay lại đường cũ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thấy ta trở về mà không đưa tín vật, Thải Liên giận đến mức túm lấy phần thịt mềm nơi hông ta, mạnh tay véo một cái thật sâu.
“Ư…!”
Ta đau đến bật ra tiếng rên.
Nàng ta lập tức giật lấy ngọc bội, hung hăng trừng mắt nhìn ta.
“Khương Nhược Thảo, ngươi đừng có sinh lòng tà niệm. Nếu dám nghĩ bậy, ta sẽ móc cả đôi mắt ngươi đấy!”
Lời đe dọa sắc lạnh như dao.
Ta liên tục gật đầu, ngoan ngoãn cúi đầu nhận mệnh.
Còn chuyện vừa thấy trong hành lang, ta tự nhiên sẽ không ngu gì mà nói ra.
Sáng hôm sau, Dung ma ma đích thân mang điểm tâm tới.
Nào ngờ vừa mở hộp thức ăn ra, Thải Liên liền hoảng sợ, suýt nữa ngã khỏi ghế.
Trong hộp, là một đĩa ốc sên còn sống, đang bò lúc nhúc.
“Mau ăn đi.”
Dung ma ma lạnh nhạt cất tiếng, như thể đây là điều thường tình chẳng có gì khác lạ.
“Dung ma ma, bà đang giễu cợt ta sao?!”
Thải Liên giận dữ trừng mắt nhìn bà ta.
Đêm qua được Cung thiếu gia đối đãi dịu dàng, khiến nàng ta tưởng bản thân đã ngồi vững vị trí thiếu phu nhân, chẳng còn kiêng nể gì nữa.
“Khương tiểu thư, đây là quy củ nhà họ Cung. Trước khi thành thân ba ngày, chỉ được phép ăn những thứ này.”
Dung ma ma nói đoạn, mở tầng thứ hai của hộp thức ăn.
Lập tức hiện ra một đĩa trùn đất đang ngọ nguậy.
“Ọe, ọe...!”
Thải Liên quay đầu nôn khan không ngớt.
“Tiểu thư không thích sao? Nhưng tối qua khi uống canh trùn, chẳng phải còn khen là vừa ngon vừa ngọt hay sao?”
Một câu của Dung ma ma khiến Thải Liên càng nôn dữ dội hơn.
“Vào cửa phủ của nhà họ Cung, thì phải tuân theo quy củ của Cung phủ. Nếu không ăn, ta sẽ bẩm báo với thiếu gia.”
Bà ta đe dọa thẳng thừng.
Thải Liên cắn chặt đôi môi đã tím tái, hai tay run rẩy cầm lấy đũa.
Nàng gắp một con ốc sên, đưa thẳng vào miệng.
Không dám nhai, chỉ gắng ghìm ghê tởm, nuốt sống xuống bụng.
“Ăn hết đi.”
Dung ma ma lại như cố tình làm khó.
Vì vị trí thiếu phu nhân, Thải Liên chỉ đành cắn răng chịu đựng.
Nuốt trùn còn khiến nàng ta buồn nôn hơn nuốt ốc sên.
Chỉ thấy nửa con trùn đã vào miệng, nửa còn lại vẫn ngọ nguậy trên khóe môi.
Thải Liên nín thở, cố nuốt một hơi, giống như đang hút mì, hút trọn con trùn vào bụng.
Dung ma ma gật đầu hài lòng, sau đó truyền lệnh cho nàng đi tắm suối.
Thải Liên mím chặt môi, dáng đi loạng choạng, để ta dìu mà theo sát sau lưng Dung ma ma.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com