Gả Cho Thiềm Thừ

Chương 7



Thế nhưng trên bụng nàng, thỉnh thoảng lại nổi lên từng khối u lớn bằng nắm đấm.

Thải Liên dần sinh nghi, cho rằng thứ trong bụng mình… e rằng không phải là đứa trẻ.

“Nhược Thảo… ngươi và ta tình như tỷ muội, ta cầu xin ngươi, giúp ta tìm một đại phu đến xem…”

Thải Liên bắt đầu cầu khẩn ta.

Giờ đây nàng ta tay chân gầy gò như que củi, chỉ có cái bụng lớn đến kinh người.

Nếu không có ai đỡ, ngay cả đứng dậy cũng vô cùng khó nhọc.

Ta lặng lẽ nhìn nàng, khẽ lắc đầu.

“Nhược Thảo… thật ra ta là tỷ tỷ ruột của ngươi! Chúng ta cùng một dòng máu, ngươi giúp ta đi…”

Thải Liên nằm trên giường, nơi khóe mắt rơi xuống hai dòng lệ nóng.

Thật ra… ta sớm đã biết chuyện đó rồi.

Năm đó, trước khi mẫu thân qua đời, đã đích thân nói với ta.

Người nói rằng, vốn dĩ người chỉ là một đầu bếp trong phủ nhà họ Khương.

Một lần bị phụ thân ta để mắt đến, rồi ép buộc chiếm đoạt.

Mà khi ấy, người vốn đã là thê tử của một tên gia nô trong phủ tên là Triệu Tứ, lại còn có một đứa con gái nhỏ—chính là Thải Liên.

Phụ thân ta khi ấy thấy mẫu thân tuổi mới mười tám, lại mang vẻ đẹp mặn mà, liền cho Triệu Tứ năm mươi lượng bạc.

Triệu Tứ nhận bạc, vứt bỏ vợ con, rời khỏi phủ sống cuộc đời sung sướng.

Mẫu thân ta dựa vào chút thương hại nhất thời của phụ thân, giữ Thải Liên bên cạnh làm nha hoàn.

Sau này ta ra đời, mẫu thân để Thải Liên ở cạnh hầu hạ ta.

Bề ngoài là hầu hạ, nhưng mẫu thân đối với Thải Liên lại luôn thiên vị, yêu thương hơn cả ta.

Luôn cảm thấy mình nợ nàng, nên thứ gì ngon lành, quý giá, đều nhường nàng trước.

Trước khi qua đời, mẫu thân nói rõ thân thế Thải Liên với ta, dặn dò ta cả đời này phải chăm sóc nàng thật tốt.

Ta từng muốn chăm sóc nàng thật lòng.

Khi thành thân, điều kiện duy nhất ta đưa ra chính là: phải mang Thải Liên theo cùng.

Nhưng còn nàng thì sao?

Rõ ràng biết ta là muội muội ruột thịt của nàng, vậy mà vẫn có thể ra tay tàn độc như thế.

“Nhược Thảo… nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn người cũng muốn ngươi cứu ta…”

Thải Liên cố gắng vùng vẫy, đưa tay nắm chặt lấy tay ta.

Ta cúi đầu nhìn nàng trong giây lát, sau đó dứt khoát hất tay nàng ra.

Mẫu thân đã lầm rồi.

Người luôn nói tỷ muội đồng tâm, tương thân tương ái mới có thể sống tốt.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng đôi khi, kẻ muốn hại ngươi nhất… lại chính là người thân cận nhất với ngươi.

“Nhược Thảo! Nhược Thảo!”

Thấy ta xoay người rời khỏi phòng, Thải Liên lớn tiếng gọi tên ta.

Ta không ngoái đầu.

Vừa bước ra cửa, liền trông thấy Dung ma ma đang đứng trong viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nàng ta kêu cái gì thế?”

Bà ta ó vẻ mất kiên nhẫn.

Ta chỉ tay về phía bụng, rồi làm động tác gãi ngứa.

Dung ma ma lập tức hiểu ý.

“Xem ra cũng sắp rồi, chắc chỉ trong hai ngày nữa thôi. Ngươi đi rửa sạch thùng tắm, múc nửa thùng nước suối, nếu nàng đau bụng thì cho vào đó ngâm mình.”

Bà dặn dò.

Ta liên tục gật đầu, làm theo lời bà, đi tìm thùng gỗ.

Rửa sạch rồi bắt đầu múc nước từ suối mang về.

Trời vừa sập tối, Thải Liên liền đau đớn rên rỉ không ngớt.

“Nhược Thảo, cứu ta… bụng ta đau quá, đau không chịu nổi…”

Nàng ta ôm chặt bụng, gào khóc thảm thiết.

Ta liền đỡ nàng vào thùng tắm.

Vừa ngâm mình vào nước, cơn đau của nàng ta lập tức dịu đi đôi chút.

“Nhược Thảo, ngươi giúp ta đi tìm thiếu gia… bảo chàng đến cứu ta!”

Đến giờ này rồi, Thải Liên vẫn chưa hiểu.

Thấy ta không phản ứng gì, nàng lại tối sầm mặt.

“Khương Nhược Thảo, ngươi không nghĩ đến tình m.á.u mủ, thì cũng nên nghĩ đến mẫu thân! Các người đều nợ ta! Giúp ta lần này nữa thôi!”

Nàng ta nắm chặt cổ tay ta.

Ta cúi mắt, nhìn thấy dưới làn da bụng mỏng tang như cánh ve của nàng, từng khối u lớn bằng nắm tay không ngừng nổi lên rồi lại chìm xuống.

“A… a a!”

Thải Liên gào lên vì đau đớn.

Mọi thứ… đã quá muộn rồi.

Thải Liên bắt đầu gào thét, dưới thân nàng ta có thứ gì đó đang trào ra.

Đó là từng quả cầu trong suốt, bên trong mỗi quả đều có một chấm tròn màu đen.

Giống hệt như trứng ếch.

“Aaa! Đây là gì?! Đây là cái gì vậy?!”

Cùng với những quả trứng lần lượt được đẩy ra, tiếng gào của Thải Liên ngày một yếu dần.

Bụng nàng ta cũng dần xẹp xuống, chỉ chốc lát sau, nửa thùng nước tắm đã đầy những quả trứng kỳ dị ấy.

Ta đưa tay định dò hơi thở của nàng.

Nhưng phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, khiến ta giật mình nghiêng người, ngã ngồi trên mặt đất.

“Đừng sợ, mang đống trứng này tới Thần Ốc đi.”

Tiếng Dung ma ma vang lên ngay sau lưng.

Vừa nói, bà đã dùng gáo múc nước bắt đầu múc những quả trứng bỏ vào thùng gỗ, đưa cho ta.

“Nhớ phải đặt lên bàn thờ!”

Bà ta dặn dò.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com