Tôi đã gặp ma trên chiếc tàu lửa màu xanh lá.
Ngay khi vừa nhận việc ở Quỷ Giới thì nhiệm vụ đầu tiên của tôi là bắt ma.
Cô ấy trốn, tôi đuổi.
Đáng tiếc là cả hai đều còn non tay, chẳng ai hơn ai.
1
Leng keng… Leng keng… Leng keng…
Chuyến tàu cũ kỹ màu xanh lá cây ì ạch lăn bánh qua vùng hoang vu.
Nó chậm chạp như thể đang được một con lừa kéo đi.
Sau kỳ nghỉ hè năm hai đại học, tôi và thằng bạn thân là Sơn Dương trở về trường cùng nhau.
Chúng tôi phải đi tàu từ quê lên thành phố Khang, mất hẳn 28 tiếng đồng hồ.
Lần này, chúng tôi không mua được vé giường nằm, thậm chí cả vé ghế cứng cũng hết.
Đành phải đứng chật vật trong khoang ghế cứng, cầu mong có thể đổi được vé giường nằm.
Tôi đứng lơ ngơ giữa lối đi, chán chường giở cuốn sách giáo khoa về thế giới quỷ dày như viên gạch ra đọc.
“Kiến thức cơ bản về Âm ty (Sửa đổi và bổ sung lần thứ 128) - Cẩm nang nhập môn cho tân binh (Tập 1)”.
Vân Đàm, người hướng dẫn tôi, đưa cho tôi cuốn sách này và dặn đi dặn lại:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Nhớ phải đọc đấy, đọc không ngừng nghỉ, đọc cả ngày lẫn đêm.”
Sợ tôi lười biếng, chị ấy nhấn mạnh thêm:
“Để bảo toàn mạng sống đấy! Nhất định phải đọc!”
Thế nhưng, cứ đọc được ba dòng thì mí mắt tôi lại bắt đầu díp lại.
Tôi cảm thấy nó còn ru ngủ hơn cả môn toán cao cấp.
Trong khoang tàu, đủ loại mùi thức ăn từ mì dưa cải, bò kho, bò cay… hòa quyện vào nhau.
Cộng thêm mùi mồ hôi và “vũ khí sinh học” từ đôi giày mà không biết anh lớn nào đã cởi ra.
Đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi nghĩ thầm, rõ ràng mới vừa trải qua kỳ thi đại học được hai năm, tại sao tôi lại phải chịu khổ thế này!
Cố gắng mở to mắt ra để đọc thêm vài dòng.
Trước mắt tôi toàn là những khái niệm như “dòng entropy âm”, “thủy triều năng lượng âm”, “hằng số phân rã hạt dương”...
Chữ nào tôi cũng biết, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu nghĩa gì cả.
Để tránh việc lỡ tay làm rơi cuốn sách đồ sộ như “Từ điển Hán Việt” này xuống mà đập trúng đầu ai đó, tôi quyết định đổi sang một cuốn sách thực hành có ích hơn: “Nhập môn Phù chú”.
Bìa cuốn “Nhập môn Phù chú” là một vài ký tự phù văn màu vàng sẫm xoắn lại như ruột mèo.
Mở ra, bên trong cũng là những ký tự phù văn dày đặc, phức tạp đến chóng mặt, kèm theo những dòng chú thích nhỏ.
Tôi chọn một hình vẽ có vẻ khá đơn giản.
Nhân lúc không ai để ý, tôi lén lút chấm một chút chu sa dùng để luyện tập mà chị Vân Đàm đã cho, rồi bắt đầu vẽ lên lòng bàn tay.
Phù chú này có tên là “Lôi chưởng”, khi vẽ phù chú cần phải tập trung cao độ, loại bỏ tạp niệm, dồn toàn bộ tinh thần vào lòng bàn tay.
Khi hoàn thành, lòng bàn tay sẽ có một cảm giác điện yếu ớt chạy qua, kết hợp với câu chú, có thể đánh đuổi những oán linh cấp thấp chỉ bằng một đòn.
Đây được coi là một trong những phù chú nhập môn tương đối mạnh.
Chỉ vừa vẽ được vài nét, cổ tay tôi đã bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Tôi cảm thấy phấn khích, nghĩ rằng mình sắp thành công rồi, vội vàng tiếp tục vẽ nốt phần còn lại.
Hai phút sau, tôi nhìn thứ không thể gọi tên trên lòng bàn tay mình và rơi vào trầm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng tạm ổn rồi nhỉ?
Được đấy! Đừng bận tâm mấy chi tiết nhỏ nhặt này!
Cứ đánh đuổi được ma là được rồi!
Tôi an ủi mình như thế, hít một hơi thật sâu, dồn hết ý niệm, tưởng tượng sức mạnh sấm sét đang tuôn trào trên đầu ngón tay.
Chỉ nghe thấy một tiếng “phì!”
Những người đang ngủ gà ngủ gật xung quanh đồng loạt ngẩng đầu lên như bị giật mình.
Sau đó, một mùi vị kỳ lạ khó tả bắt đầu lan tỏa trong không khí.
Mọi người nhăn mặt, bịt mũi.
Sơn Dương đứng bên cạnh nín thở hỏi tôi: "Này Phương Tử, sáng nay cậu ăn gì vậy?"
Khả năng là tôi vừa "xì hơi" rồi!
Tôi vội vã xem lại sách giáo khoa, và nhận ra một dòng chú thích nhỏ giờ đây hiện rõ mồn một trước mắt.
“Nếu vẽ không tốt, Lôi chưởng có thể biến thành… Rắm chưởng!”
Tôi nhắm mắt lại, không nói lời nào, chạy ra khỏi toa tàu như thể đang bỏ trốn.
Tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
2
Tôi trốn ở khu vực nối giữa hai toa tàu một lúc, tiện thể giải thích cho Sơn Dương về sự hình thành của “Rắm chưởng”.
Thằng bé cười nắc nẻ, vừa cười vừa nhất quyết cầm lấy tay tôi để ngửi.
Ngửi xong, cậu ấy vừa bịt mũi vừa cười còn dữ hơn.
Cuối cùng, cậu ấy vừa cười vừa nói:
"Kỹ năng này của cậu, hiệu quả đuổi ma thì chưa biết, nhưng đuổi người thì chắc chắn hạng nhất!"
Một lúc sau, chuyến tàu dừng lại ở một nhà ga nhỏ.
Nhà ga này tên là "Quyển Thủy", ở một thị trấn nhỏ.
Nhà ga nhỏ đến mức trông giống như sân sau của một ngôi nhà riêng nào đó.
Sơn Dương "chậc" một tiếng.
"Chẳng trách tàu đi chậm thế, đúng là thấy cái mả cũng dừng lại được."
Lúc này là khoảng 5 giờ chiều, trời hơi sẩm tối nhưng vẫn chưa tối hẳn.
Trên sân ga lác đác vài bóng người.
Cửa tàu vừa mở, Sơn Dương đã nhảy xuống ngay lập tức.
"Phù! Cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành rồi.”
"Cậu xuống đi, Phương Tử."
Cậu ấy vẫy tay với tôi, rồi vươn vai nhìn ngó xung quanh.
Tôi vừa định bước xuống, thì thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, da ngăm đen, xách một chiếc túi dệt lớn đi tới cửa tàu.
Đằng sau anh ta là một người đàn ông trung niên mặc bộ vest nhăn nhúm đang nghe điện thoại, thấy người đàn ông đi quá chậm, lập tức lớn tiếng cằn nhằn:
"Này, người phía trước, nhanh lên một chút được không!"
Sau đó, anh ta tiếp tục cáu gắt qua điện thoại.
"Suốt ngày, chỉ biết nuôi mấy kẻ ăn bám như các người... Chẳng làm được việc gì lên hồn..."
Đứng sau người đàn ông mặc vest là một cô gái trẻ nóng bỏng, mặc một chiếc váy đen và đi đôi giày cao gót màu đỏ.