Gả Ngọc Lang

Chương 108: Kết cục



Trần đại phu dùng tay áo lau nước mắt: “Tạ đồng tri và đại nhân vốn có thâm thù cũ oán, ngài ấy ôm hận trong lòng, không chỉ sai khiến thảo dân vu cáo hãm hại đại nhân, mà ngay cả lời đồn đại về việc đại nhân mắc ôn dịch cũng là do Tạ đồng tri tung ra, mục đích chính là ép đại nhân thoái vị, để ngài ấy nhân cơ hội chiếm quyền!”

Ông ta quay sang Tạ Ngọc rồi liên tục dập đầu: “Tạ đồng tri, thảo dân thân là đại phu, không thể vì ngài mà vứt bỏ lương tâm đứng ra làm chứng giả hãm hại người trung lương được, thảo dân nguyện lấy mạng đền tội, chỉ mong ngài buông tha cho một nhà già trẻ của thảo dân!”

Ông ta vừa dứt lời thì định đập đầu xuống đất, may mà có mấy tên sai dịch xông lên kịp thời, giữ chặt lấy ông ta.

Màn diễn này của ông ta quả thật vô cùng trọn vẹn, trực tiếp đổ hết toàn bộ tội danh vu cáo hãm hại lên đầu Tạ Ngọc, trong công đường, sắc mặt của mọi người biến đổi, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Tạ Ngọc và Hồ thứ sử.

Trong lòng Hồ Thành Văn vô cùng đắc ý.

Những ngày gần đây, lời đồn đã lan ra khắp nơi, uy tín của ông ta ngày một suy giảm, thậm chí ngay cả thuộc hạ thân cận cũng không còn nghe lời ông ta nữa, trái lại giữa lúc ôn dịch nguy cấp thì Tạ Ngọc lại như mặt trời ban trưa, không chỉ giành được lòng dân, mà trong hàng ngũ quan lại cũng được khen ngợi hắn hết lời. Hắn nói năng làm việc đều khiến người tâm phục khẩu phục, nhìn qua thì cứ tưởng một vị thứ sử tam phẩm như ông ta lại sắp bị một đồng tri lục phẩm thay thế.

Đương nhiên Hồ Thành Văn không thể ngồi yên chờ chết, sau khi thương nghị với mưu sĩ trong phủ xong, ông ta quyết định lợi dụng Trần đại phu để bày sẵn cái bẫy này, dẫn dụ Tạ Ngọc sa lưới, làm như thế chẳng những có thể vịn vào tội danh vu cáo hãm hại để giam giữ Tạ Ngọc, mà ngay cả tin đồn ông ta mắc ôn dịch cũng có thể rũ sạch chỉ trong một lần, mà hôm nay chính là thời cơ tốt để ông ta để thu lưới.

Người đời đều nói Tạ Ngọc cơ trí vô song, hóa ra cũng chỉ có thế thôi, chỉ bằng một chút mưu kế nhỏ mà đã khiến người này mắc câu, suy cho cùng vẫn là tuổi trẻ non nớt, thiếu kiên nhẫn, không giữ nổi bình tĩnh.

Nhưng trên vẻ mặt của ông ta vẫn thể hiện ra sự kinh ngạc hoảng hốt: “Tạ đồng tri, chuyện này là thật sao?!\”

Chưa đợi Tạ Ngọc mở miệng, Trần đại phu đã lập tức lên tiếng: “Hôm qua Tạ đồng tri đưa tư nô theo xông vào tư trạch ngoại thất của thảo dân, ngoại thất và bà tử đều có thể làm chứng!”

Ngay lập tức Hồ Thành Văn nói: “Nếu đã như vậy, vậy cho truyền hai người đó lên đi, tra hỏi một phen là rõ thôi.”

Ngoại thất của Trần đại phu cùng bà tử đều đã được sắp đặt sẵn từ trước, không bao lâu sau đã bị áp giải lên công đường, hai người liếc nhìn xung quanh một vòng rồi đồng loạt duỗi tay chỉ về phía Tạ Ngọc: “Chính là vị đại nhân này, hôm qua đã tự tiện xông vào tư trạch của nô gia!”

Hồ Thành Văn lập tức vỗ mạnh kinh đường mộc, lạnh lùng nói: “Tạ đồng tri, ngươi thật to gan! Người đâu, còn không mau bắt tên tặc tử dám vu cáo hãm hại cấp trên, tham quyền háo sắc này xuống cho bổn quan!”

Mấy tên sai dịch lập tức vâng lệnh hành động, họ đang định xông lên bắt người thì thấy sắc mặt của Tạ Ngọc bình tĩnh không đổi, thậm chí hắn còn hỏi ngược lại: “Xin hỏi đại nhân, thế nào mới gọi là vu cáo hãm hại?”

Hồ Thành Văn rất tự tin đã nắm chắc phần thắng trong tay, thấy hắn còn cố vùng vẫy thì bật cười lạnh: “Rõ ràng bổn quan không hề nhiễm bệnh, ngươi lại đi tung tin khắp nơi rằng bổn quan đã mắc ôn dịch, lại còn thông đồng với đại phu làm giả chứng cứ, có ý đồ đoạt quyền, chẳng lẽ đó không phải là vu cáo hãm hại à?”

Vẻ mặt của Tạ Ngọc vẫn bình tĩnh: “Nếu thực sự đại nhân bị nhiễm ôn dịch, lại cố tình giấu giếm không báo, khiến hơn nửa dân chúng trong trấn lâm vào đại họa, vậy tội này phải xử thế nào đây?”

Hắn trầm giọng quát: “Người đâu!”

Vốn dĩ Trường Lạc đang chờ ở bên ngoài công đường, vừa nghe tiếng Tạ Ngọc kêu thì lập tức dẫn theo một nam tử trẻ tuổi bước vào, dung mạo của nam tử này có vài phần giống với Hồ Thành Văn, chỉ liếc mắt một cái đã có thể đoán được quan hệ huyết thống của hai người này khá sâu rồi.

Quả nhiên, Hồ Thành Văn vừa nhìn thấy nam tử thì biến sắc, sợ hãi đến nỗi không thốt nên lời.

Tạ Ngọc bình thản nói: “Đại nhân, chẳng lẽ đến cả cốt nhục thân sinh của mình cũng không nhận ra sao?”

Trưởng tử của Hồ Thành Văn mặt mày nghiêm nghị, lập tức dập đầu thật mạnh rồi lớn tiếng nói: “Thảo dân muốn cáo trạng Hồ thứ sử thân mắc ôn dịch mà cố tình giấu giếm, khiến hơn nửa dân chúng của trấn Lương Câu lâm vào tai ương!”

Hắn ta lại lấy một túi thuốc ra rồi giơ lên cao, tiếng va chạm leng keng phát ra rất rõ ràng: “Đây là thuốc mà dạo gần đây Hồ thứ sử đã dùng, trong đó có Ngưu Hoàng, Liên Kiều, Thạch Cao, Bản Lam Căn, đều là các vị thuốc chuyên trị ôn dịch, Hồ thứ sử vẫn dùng thuốc này mỗi ngày, nếu chư vị đại nhân không tin thì có thể mời đại phu đến nghiệm chứng thực hư!”

Hồ Thành Văn từng cưới thê tử hai lần, người thê tử đầu tiên là nguyên phối mà ông ta cưới tại quê nhà, bà ấy là một nữ tử hiền hậu, khi đó ông ta chăm chỉ đèn sách, còn bà ấy ở nhà quán xuyến việc lớn nhỏ trong nhà, chẳng bao lâu thì sinh được một nhi tử. Sau khi biết tin Hồ Thành Văn đỗ tiến sĩ, mẫu tử hai người họ tưởng như đã đến lúc được khổ tận cam lai rồi, nào ngờ chỉ chờ được một tờ hưu thư, thậm chí Hồ Thành Văn còn sai người cảnh cáo, căn dặn họ tuyệt đối không được để lộ chuyện hai người từng thành hồn, nếu để lộ nửa chữ ra ngoài thì ông ta sẽ lấy mạng của họ.

Hóa ra sau khi đỗ tiến sĩ, Hồ Thành Văn được một thế gia quyền quý của quan lớn nhìn trúng, muốn gả ái nữ của họ cho ông ta, nhờ đó mà ông ta một bước lên mây, đường làm quan rộng mở thuận lợi, trước khi gặp Tạ Ngọc thì ông ta luôn thuận buồm xuôi gió, sau đó nguyên phối biết tin ông ta tái giá thì đưa nhi tử rời quê, từ đó bặt vô âm tín.

Mấy tháng trước, trưởng tử này của ông ta mới xuất hiện, khi đó Hồ Thành Vũ bị Tạ Ngọc xử tử, Hồ Thành Văn vì chuyện này mà oán hận không thôi, một ngày nọ, ông ta đang đi trên phố thì vô tình nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi có diện mạo tương tự mình, thế là ông ta sai người điều tra thì mới biết đó chính là trưởng tử chưa từng được ông ta thừa nhận năm xưa.

Hồ Thành Văn là hạng người thấy lợi quên nghĩa, nhưng trưởng tử của ông ta lại xuất hiện đúng lúc ông ta đang đau buồn cùng cực, xem như tạm làm nguôi ngoai oán giận trong lòng ông ta, thế là ông ta giữ trưởng tử ở lại bên cạnh, nhưng vì để tránh tai mắt nên đương nhiên cũng không dám nhận phụ tử với trưởng tử, chỉ coi hắn ta như một nửa hạ nhân mà sai bảo, để hắn ta làm những việc lặt vặt.

Về sau, Hồ Thành Văn nhiễm ôn dịch, ông ta không yên tâm để người ngoài chăm sóc mình, cũng không nỡ để quý thê mà hài tử ở gần mình, ông ta sợ lây bệnh cho họ, ông ta nghĩ tới nghĩ lui rồi gọi trưởng tử do nguyên phối sinh đến hầu hạ mình, để tránh trưởng tử sợ hãi nhiễm bệnh không chịu đến mà ông ta đã giấu nhẹm chuyện bản thân mình bị nhiễm ôn dịch, chỉ nói mình tuổi già sức yếu nên cơ thể khó chịu.

Ngày thường hài tử này cũng được coi là siêng năng, hầu hạ ông ta chu toàn cẩn thận, thuốc thang, cơm nước đều đích thân dâng đến tận tay. Trải qua tháng ngày dài đằng đẵng, thật sự ông ta cũng dần sinh lòng phụ tử với nhi tử mà xưa nay mình chưa từng nhìn nhận, lâu dần thì ông ta cũng buông lỏng cảnh giác, để trưởng tử tiếp cận vài công việc quan trọng.

Nhưng tuyệt đối ông ta không ngờ tới, chính trưởng tử mà ông ta ngày càng tin tưởng ấy lại vào lúc này mà ra mặt làm chứng định tội ông ta!

Trớ trêu thay, diện mạo của hai người quá giống nhau, ông ta muốn biện bạch cũng không được, đôi môi của ông ta run rẩy nhìn về phía Tạ Ngọc, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Suy nghĩ kỹ lại thì, trưởng tử của ông ta xuất hiện đúng lúc như thế là quá mức trùng hợp, giống như là chọn đúng thời điểm ông ta suy yếu nhất, oán khí dâng cao mà đến, nhớ lại lúc đó, ông ta còn tưởng là trời cao xót thương cho ông ta, đã cướp đi thân đệ của ông ta thì nay lại đưa trưởng tử tới để an ủi ông ta, cho nên tuyệt nhiên ông ta chẳng có chút mảy may nghi ngờ.

Giờ ngẫm lại thì rõ ràng là Tạ Ngọc đã chọn thời cơ mà hành động, hóa ra hắn đã bắt đầu thực hiện kế hoạch này từ lâu rồi.

Đáng sợ nhất chính là ân oán giữa ông ta và nguyên phối trưởng tử đều là chuyện của hơn hai mươi năm về trước, vậy mà Tạ Ngọc lại có bản lĩnh thông thiên, không chỉ tra rõ ngọn ngành mà còn thần thông quảng đại đến mức tìm được trưởng tử của ông ta, lại còn tính toán chuẩn xác thời điểm rồi đưa người này đến bên cạnh ông ta.

Trước kia ông ta từng nhiều phen chèn ép và sỉ nhục Tạ Ngọc, nhưng Tạ Ngọc không hề phản kháng, ông ta còn tưởng mình đã dập tắt được chí khí của đối phương, nào ngờ đối phương vừa ra tay thì đã là một chiêu chí mạng!

Khoảnh khắc này, dù Hồ Thành Văn có muốn chối cũng vô dụng. Ông ta quay đầu trừng mắt nhìn trưởng tử, sau đó cầm lấy kinh đường mộc bên cạnh ném tới, vẻ mặt tràn đầy độc ác: “Quả nhiên là nghiệt chủng do tiện phụ sinh ra! Ta có lòng tốt đưa ngươi về bên cạnh ta, cho ngươi tài vật, cho ngươi việc để làm, che chở ngươi không bị khi dễ như bánh tính bình thường, thế mà ngươi lại vong ơn bội nghĩa, câu kết với người ngoài mưu hại ta! Nghiệt súc! Súc sinh!”

Dù sao đi nữa thì ông ta cũng là phụ thân, lại giữ chức thứ sử một châu, có ông ta ở đây thì nhi tử không thể thiếu tiền đồ được, thực sự ông ta không hiểu nổi tại sao trưởng tử lại nghe theo lệnh của một người ngoài như Tạ Ngọc? Rốt cuộc Tạ Ngọc có thể cho hắn ta được cái gì?

Trưởng tử của Hồ Thành Văn không hề tránh né, đầu bị đập mạnh đến tóe máu, máu đỏ tươi liên tục chảy xuống.

Nhìn ánh mắt oán độc của Hồ Thành Văn, hắn ta không chút chột dạ, thản nhiên đối diện, thậm chí trên mặt còn lộ ra vài phần chán ghét: “Nếu không phải vì bị ông bức ép, sao mẫu thân của ta có thể u sầu mà thành bệnh, mới hai mươi lăm tuổi đã rời bỏ nhân gian? Lúc bà ấy qua đời, đến một tấm bia mộ cũng không có, ta phải bán mình làm nô, từ lương dân thành tiện tịch thì mới miễn cưỡng gom đủ tiền lập mộ cho bà ấy, trong khi ông thăng quan tiến chức trong triều, còn ta thì không có nổi một mái nhà nương thân, khố rách áo ôm, nhẫn nhục chịu đòn chịu mắng chỉ để sống sót, những chuyện này, ông có từng đoái hoài lấy nửa câu không?”

Giọng của hắn ta đầy căm hận: “Ta chỉ hận bản thân mình vô năng, phải mượn thế lực của Tạ đại nhân mới có thể lật đổ ông, nếu không thì thật sự ta muốn tự tay chém đầu ông để an ủi vong linh của mẫu thân ở nơi chín suối!”

Hồ Thành Văn thấy thế lực của mình đã mất nhưng vẫn không biết hối lỗi, ông ta giận dữ quát: “Nghiệt súc! Nếu sớm biết thế này thì năm xưa ta nên ra tay dứt khoát, giết ngươi và tiện phụ kia đi!”

Nghĩ đến tiền đồ nửa đời của mình lại bị hủy hoại trong tay nghiệt tử này, ông ta đứng bật dậy, vung tay đoạt lấy bội đao từ bên hông sai dịch, định vung đao chém trưởng tử.

Tạ Ngọc lạnh giọng quát: “Nhân chứng vật chứng đều đã rõ ràng, còn không mau bắt Hồ thứ sử lại, chờ triều đình xử lý!”

Đám quan viên và sai dịch trong phòng bị biến cố trước mắt làm sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng, vẫn là Tạ Ngọc bình tĩnh gọi một tiếng thì mới khiến mọi người bừng tỉnh, mấy tên sai dịch vội vàng vây lại, nhanh tay nhanh chân đè Hồ Thành Văn xuống, thuận tiện kéo luôn Trần đại phu đang run rẩy cầu xin tha mạng ở bên cạnh xuống.

Chỉ là dù sao Hồ Thành Văn cũng là thử sứ một châu, quan viên có phẩm cấp thấp hơn sẽ không có quyền thẩm lý án tử của ông ta. Tạ Ngọc ngồi xuống bàn viết, soạn thảo một tờ công văn, trình bày đầu đuôi sự việc hôm nay rồi sai người cưỡi khoái mã dâng lên Quận vương.

Quận vương cũng không có quyền trực tiếp xử trí một vị thứ sử, bèn tạm thời giam giữ tội thần, sau đó lại đem công văn của Tạ Ngọc gửi tiếp cho khoái mã đến Trường An, giao cho triều đình định đoạt.

Chỉ là Hồ Thành Văn vừa bị bắt thì chẳng còn ai trông coi đại cục bên ngoài nữa, lúc này lại là thời điểm mấu chốt để phòng dịch, mọi người nhất trí đề cử Tạ Ngọc tạm thời đảm đương trọng trách, một trận phong ba quét qua, rốt cuộc quan trường ở Kế Châu cũng hạ màn.

Như vậy, Tạ Ngọc cũng khó tránh khỏi phải bôn ba, không thể nghỉ ngơi, mãi đến ngày thứ ba thì hắn mới dành được chút thời gian trở về nhà một chuyến.

Trời mưa phùn lất phất, Thẩm Xuân đứng dưới mái hiên đợi hắn, đầu vai ướt bị mưa thấm ướt một mảng.

Tạ Ngọc vội cởi áo choàng khoác lên người nàng, hắn hơi áy náy nói: “Là ta về trễ, khiến nàng chờ lâu rồi.”

Thẩm Xuân xua tay: “Không sao, là ta sốt ruột quá thôi.”

Nàng vội vàng hỏi han tình hình, vừa kéo Tạ Ngọc vào viện vừa hấp tấp hỏi: “Hồ Thành Văn ngã ngựa thật rồi sao?”

Tạ Ngọc khẽ gật đầu: “Bây giờ ông ta đã bị tạm giam rồi, lần này gây ra chấn động quá lớn, đến cả thông gia của ông ta cũng chẳng còn muốn che chở cho ông ta nữa.” Vừa nói hắn vừa đưa tay định giúp nàng cởi bỏ lớp xiêm y ướt sũng ra.

Sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt Thẩm Xuân, nàng phấn khích hỏi: “Chàng bắt đầu bố trí ván cờ này từ khi nào thế? Làm sao chàng biết ông ta còn có một nhi tử ở bên ngoài? Chẳng lẽ chàng biết thuật bói toán thật à?” Nàng đang cao hứng, thân người hết xoay bên trái lại nghiêng bên phải, không chịu để Tạ Ngọc động đến mình.

Tạ Ngọc bất đắc dĩ nói: “Ngay sau khi ông ta dùng huyết nhục của nàng làm thuốc.”

Thấy nàng hứng thú lắng nghe nên hắn đã kể lại tường tận câu chuyện: “Từ khi ta đặt chân tới Kế Châu thì đã dốc lòng điều tra kỹ lưỡng về cả cuộc đời của Hồ Thành Văn. Thế nhưng ông ta được nhà thê tử che chở, bao nhiêu sai lầm trong quá khứ đều bị che đậy, trong thời gian ngắn ta không thể tra ra chuyện gì có ích cả, mãi đến trước và sau khi ôn dịch bùng phát thì ta mới phái người về quê cũ của ông ta, sau đó điều tra được chuyện năm xưa ông ta từng bỏ thê tử rồi thành thân với người khác, còn có một trưởng tử lưu lạc bên ngoài, thế là ta sai người tiếp xúc với trưởng tử này của ông ta thì phát hiện nhân phẩm của người này không tệ, hơn nữa hắn còn ôm mối hận sâu nặng với Hồ Thành Văn. Ta đã giúp hắn chuộc thân, từ từ đưa hắn tiếp cận với Hồ Thành Văn, dần dà hắn đã giành được tín nhiệm của ông ta.”

Tạ Ngọc khẽ lắc đầu: “Tuy Hồ Thành Văn tàn độc nhưng làm việc lại hết sức cẩn thận, trưởng tử đó của ông ta cũng nhẫn nhịn ngủ đông suốt mấy tháng trời thì mới khiến Hồ Thành Văn thật sự tin tưởng, để rồi một lưới tóm gọn.”

“Còn về Trần đại phu kia, ban đầu vốn ta chẳng mấy để tâm đến ông ta đâu, vì ông ta là tâm phúc của Hồ Thành Văn, sao có thể dễ dàng tiết lộ bí mật của chủ tử được? Nếu Hồ Thành Văn muốn dùng ông ta để dụ ta mắc câu thì ta cứ thuận theo mà phối hợp, chỉ cần tập trung dõi theo động tĩnh từ phía Trần đại phu là đủ rồi, vừa khéo cũng sẽ khiến Hồ Thành Văn sinh lòng chủ quan.”

Quả đúng là giăng tơ khéo léo, mai phục vạn dặm, Thẩm Xuân nghe đến đây thì trong lòng đầy thỏa mãn, bỗng nhiên nàng nghĩ tới điều gì đó, bèn tò mò hỏi: “Bây giờ Kế Châu đã không còn thứ sử nữa, có phải trong triều sẽ để chàng đảm nhiệm vị trí đó không?”

Tạ Ngọc bật cười: “Sao có thể chứ? Chẳng qua ta cũng chỉ là đồng tri lục phẩm, mà thứ sử lại là tam phẩm, cách biệt một trời một vực. Quan văn không như võ tướng, trong triều tuyệt đối không dễ dàng đề bạt vượt cấp như thế đâu.”

Hắn từng được đảm nhiệm chức vị lớn khi tuổi còn trẻ, cũng bởi vì hắn có công trạng nơi chiến trường, Hoàng thượng lại không muốn để Tạ gia nắm giữ binh quyền, vừa hay lúc ấy phủ Kinh Triệu có một chỗ trống thế nên đã triệu hồi Tạ Ngọc về đảm nhiệm chức phủ doãn. Vốn dĩ ý định là sẽ tìm cơ hội bắt lỗi, sau đó bãi miễn chức quan của hắn,  nhưng không ngờ hắn lại làm phủ doãn Kinh Triệu phong sinh thủy khởi, tuổi còn trẻ mà đã hành sự sắc bén, không để Hoàng thượng bắt được bất kỳ điểm yếu nào.

Nếu không phải đột nhiên hắn bị điều đến biên quan thì e rằng không đến năm sau đã được thăng lên trung tâm lục bộ rồi.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng: “Chỉ e là lần này chỉ có thể được thăng thêm một hai cấp thôi.”

Đến khi đó, có lẽ cũng đủ sức mua lấy một tòa phủ đệ khang trang rồi.