Một đêm này giày vò thực sự lợi hại, Tạ Ngọc mỗi lần nàng sắp đi, hắn liền sẽ ôm nàng đến trước gương, buộc nàng thấy rõ trong gương người chiếm hữu nàng là ai, lại mạnh mẽ bắt nàng gọi Tam lang, tuyệt không cho nàng cơ hội coi hắn làm người khác một chút nào, làm cho gương đều bẩn một đám. . .
Tạ Ngọc có tương tự tướng mạo với người trong lòng nàng, đã là việc duy nhất có thể lấy ra an ủi nàng rồi, hắn thế mà đến việc tưởng niệm ấy cũng không cho nàng giữ lại.
Tạ Ngọc không biết mệt mỏi như bình thường, gần như thô bạo muốn nàng làm hết lần này lại một lần nữa.
Thẩm Xuân vừa là xấu hổ giận dữ vừa là mệt mỏi, dường như là cơ thể run lên ngất đi.
Đợi lúc nàng tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, nàng cố gắng mấy lần, thực sự chống đỡ không đứng dậy nổi, há miệng muốn gọi người, lại phát hiện trên người mình đều không mặc gì —— Tạ Ngọc đều không cho nàng giữ một bộ y phục nào.
Thoáng bỗng chốc một luồng gió mát liền từ bên dưới thổi vào, nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, cũng không dám há mồm gọi người.
Nàng cực kì miễn cưỡng xê dịch cơ thể một chút, chợt phát hiện bên dưới không đúng, vụng trộm vén chăn lên nhìn, quả nhiên hạ cặp bánh bao nhỏ đã sưng lên, hình như còn rách da, mặc dù đã thoa thuốc, nhưng vẫn là nóng rát lại đau lại ngứa, có thể đoán được, mấy ngày kế tiếp nàng đi đứng đều không tiện.
Tạ Ngọc tên cầm thú này!
Nàng nhất thời trong lòng tức giận, đã nổi giận Tạ Ngọc ép buộc nàng như vậy, lại giận chính mình không có bản lĩnh, hắn muốn thế nào được thế nấy, căn bản không cần cân nhắc ý nguyện của nàng, nàng cũng hoàn toàn bất lực phản kháng.
Thẩm Xuân buồn nản ôm lấy đầu.
Tạ Ngọc bưng khay đi tới, gọi nàng: "Tới dùng cơm."
Trầm mặc hiện tại là việc phản kháng Thẩm Xuân duy nhất có thể làm, nàng dùng chăn mền che phủ toàn thân cực kỳ chặt chẽ, lại lật thân mình, quay mông về phía hắn.
Tạ Ngọc nhẹ nhíu lông mày: "Nàng không đói bụng sao?"
Bây giờ giọng của hắn Thẩm Xuân đều không muốn nghe đến, càng không muốn nói chuyện cùng hắn, dứt khoát nhắm mắt lại vờ ngủ, vì để cho giống thật, nàng còn giả vờ ngáy nhỏ.
Tạ Ngọc buông khay xuống, kéo rèm che lên, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của nàng: "Đừng giả bộ, ta biết nàng đã tỉnh dậy rồi."
Thẩm Xuân còn không chịu mở mắt, Tạ Ngọc ngừng lại, cúi người xuống, bàn tay nắm chặt vai của nàng: "Vừa lúc nàng cũng nên thay thuốc, lần này còn muốn ta giúp nàng sao?"
Nghe hắn nói như vậy, lông mi Thẩm Xuân run lên, không cam lòng không muốn mở mắt ra, ánh mắt còn là tức giận.
Tạ Ngọc cân nhắc từ ngữ một chút: "Đêm qua là ta hơi quá, đợi lát nữa mời nữ y xem qua giúp nàng."
Hắn tận lực chậm dần thanh âm: "Còn có chỗ nào khó chịu? Để ta xem cho nàng."
Đối với người cao ngạo lãnh đạm như Tạ Ngọc mà nói, cái này đã coi như là hạ mình rồi, nhưng Thẩm Xuân tuyệt không muốn tha thứ cho hắn, chuyển ánh mắt đi không nhìn hắn, đáp lại cũng là cứng rắn: "Không cần đến."
thái độ nàng như vậy, khiến Tạ Ngọc vốn là muốn tốt cho nàng dùng ngôn từ trấn an cắt đứt tại trong bụng: "Vậy thì thôi."
sắc mặt hắn một lần nữa quy về lãnh đạm: "Nếu tỉnh rồi, vậy thì tới đây ăn cơm."
Hắn lúc đầu chỉ cảm thấy nàng dễ thuận theo, lương thiện, những ngày này nhìn kỹ lại, mới phát hiện nàng không chỉ tính tình quật cường, tính khí cũng rất lớn.
Có lẽ là bởi vì ý thức được cùng nàng ở cùng phòng, cũng không phải là người trong lòng nàng tưởng nhớ, vì lẽ đó trong lòng mới phá lệ tức giận?
Thẩm Xuân cảnh giác dùng chăn mền gói kỹ lưỡng chính mình: "Huynh lấy cho ta một bộ y phục tới."
Tạ Ngọc lườm nàng liếc mắt một cái, lấy ra một bộ váy áo ở nhà thường mặc đưa cho nàng.
Thẩm Xuân giống như sợ hắn lần nữa đại phát thú tính, cẩn thận buông rèm che xuống, núp ở trên giường cẩn thận từng li từng tí mặc y phục xong.
Tạ Ngọc thấy động tác của nàng tựa như đề phòng cướp, nhất thời chán nản.
Lần này có thể nói là từ khi hai người cùng phòng đến nay là lần giày vò lợi hại nhất, thân thể của nàng hiện tại còn là bủn rủn, đừng nói đến xuống giường ăn cơm, ngồi dậy thôi cũng đều tốn sức.
Thẩm Xuân lại không muốn mở miệng xin hắn giúp đỡ, mặc y phục xong, miễn cưỡng hai tay chống đỡ đứng lên, ai biết mũi chân vừa dính lấy mặt đất, đầu gối liền lắc lư, hai cái đùi dường như mềm nhũn như sợi mì.
Mắt thấy nàng sắp ngã xuống đất, Tạ Ngọc giữ eo của nàng: "Cẩn thận chút."
Buổi tối hôm qua hắn như thế phát tính, buộc nàng làm rất nhiều việc cảm thấy khó xử, quả thực để lại cho nàng bóng ma trong lòng, ngón tay Tạ Ngọc khó khăn chạm đến, Thẩm Xuân liền phản ứng rất lớn đẩy hắn một chút: "Huynh đừng đụng vào ta!"
Tạ Ngọc đang muốn xoay người ôm lấy nàng, không ngờ bị móng tay nàng xẹt qua, từ dưới hàm đến khóe môi, lưu lại một vết xước dài, rất nhanh, từng giọt máu chảy ra từ trong vết thương.
Không khí nhất thời ngưng đọng lại, Thẩm Xuân bị sợ ngây người.
Hai người trước đó cũng cãi lộn qua, nhưng động thủ là tuyệt đối không có, chớ nói chi là nàng chủ động hướng động thủ với hắn, còn khiến hắn đổ máu —— làm thê tử động thủ đánh trượng phu, cái này đặt ở cái nào triều đại, đều là hành vi đại nghịch bất đạo.
Huống chi là người hành tẩu quan trường, coi trọng nhất chính là mặt mũi dung nhan, cái này tự dưng một đường vết rách vừa ở trên mặt Tạ Ngọc, hắn còn thế nào ra ngoài nhìn người hầu?
Không cần người khác nói, Thẩm Xuân đều biết chính mình gây ra đại họa, chân tay luống cuống mà nhìn hắn.
Bình thường nàng cùng người khác cãi cọ mấy câu, Tạ Ngọc đều có thể cho nàng cấm túc vài ngày, hiện tại nàng gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, chẳng phải là muốn bị nhốt một năm nửa năm sao? !
Lửa giận của Nàng cũng mất ráo, bối rối đến tiếng nói run rẩy: "Ta, ta không phải cố ý, ta chỗ này có thuốc. . . Huynh có muốn kêu đại phu đến hay không?"
Tạ Ngọc nhíu lông mày nhìn nàng một hồi, ngón tay lau đi vết thương.
Vết thương không lớn, cũng không đau, lúc này đều khô máu rồi, hắn là một đại nam nhân, cũng không trở thành yếu ớt như thế.
Ngược lại là Thẩm Xuân phản ứng khiến hắn có chút để ý, rõ ràng hắn thấy chuyện rất nhỏ, nàng lại hoảng giống là trời muốn sập như vậy —— còn có nét mặt của nàng, rõ ràng chính là lại e sợ, như là một đứa trẻ sợ bị xử phạt.
Hắn đối với nàng có khắc nghiệt cay nghiệt như thế sao?
Hắn tự nhận đối đãi với Thẩm Xuân cũng không thua thiệt, ăn ở, không có chỗ nào mà không phải là thượng thừa, cho dù là một kiện nho nhỏ bày biện của nàng, đều là trân phẩm vạn kim khó cầu bên ngoài, nhưng nàng chẳng những không cùng hắn thân cận hơn, hai người ngược lại là càng đi càng xa.
Tạ Ngọc đè nỗi lòng xuống, lấy lại tinh thần: "Không có việc gì, xức thuốc liền khỏi."
Thẩm Xuân mới không tin hắn có nói chuyện tốt như vậy, con mắt thẳng nhìn hắn, chờ hắn cho ra kết quả xử phạt.
Đối mặt với biểu cảm này của nàng, Tạ Ngọc quả thật không biết nói cái gì cho phải.
Hắn không nói lời nào, nàng ngược lại trước không giữ được bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn như cha mẹ chết, chủ động hỏi: "Huynh dự định làm sao phạt ta?"
Tạ Ngọc cụp mắt liếc nhìn nàng một cái, mới nói: "Tay đưa cho ta."
Thẩm Xuân xoắn xuýt xuống, do dự vươn tay.
Hôm qua lúc hai người hoan hợp, tay nàng chỉ nắm lấy cột giường, ngón trỏ móng tay dài đâm sâu vào da thịt lòng bàn tay, cũng là ngón trỏ cái này vừa mới làm hắn bị thương.
Tạ Ngọc liếc mắt qua, từ đầu giường trong ngăn kéo lấy ra một cây kéo, giúp nàng cắt bỏ bỏ móng tay nhọn.
Ban đầu, Thẩm Xuân giật nảy mình, kinh hô tiếng muốn rút tay lại, hắn cầm thật chặt cổ tay của nàng, không cho phép nàng trốn thoát.
Đôi tay nàng tinh xảo dài nhỏ, đầu ngón tay hiện ra một màu hồng nhạt khỏe mạnh.
Hắn nghĩ nghĩ, thuận đường giúp nàng tu bổ chỉnh tề chín móng tay khác —— đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện hầu hạ người khác, bắt đầu còn có chút không lưu loát, suýt nữa cắt vào thịt, đến cuối cùng càng ngày càng thuần thục, giúp nàng cắt được mười cái móng tay nhọn xinh đẹp mượt mà.
Thẩm Xuân biểu lộ càng ngày càng kỳ quái, đến cuối cùng cùng gặp quỷ, không thể tin nhìn hắn.
Tạ Ngọc nhẹ nhàng vuốt nhẹ một chút ngón tay của nàng, như không có việc gì nói: "Nàng cơm nước xong xuôi nghỉ cho khỏe đi, ta làm xong công vụ liền trở về cùng ngươi."
Lần đầu, hắn chủ động dặn dò thời gian: "Ước chừng cần một canh giờ." Hắn thậm chí bổ sung thời gian cụ thể: "Ước chừng là giờ Thân hai khắc."
Dặn dò xong, hắn khẽ vuốt cằm nàng, vung áo bào ra cửa.
Trải qua đêm qua phát tiết, tâm cảnh Tạ Ngọc dần dần khôi phục bình thản, khiến mình tận lực khách quan, lý trí đợi chuyện này.
Khi còn bé, Tạ Vô Kỵ từng có ân cứu mạng đối với nàng, vì lẽ đó một mực đối với hắn nhớ mãi không quên, nếu như dựa theo phát triển trong sách thoại, hai người hẳn là trời đất tạo nên một đôi.
—— nhưng hiện thực dù sao không giống trong sách vở, cũng không phải là cứ có ân cứu mạng, hai người liền nhất định phải lấy nhau.
Ân cứu mạng có lẽ có ý nghĩa trọng đại, có lẽ bởi vậy đối với hắn có một ít hảo cảm, nhưng không ngờ trải qua đi nhiều năm như vậy, vài câu Đồng Ngôn trẻ con lại thật sự giữ lời hay sao? Tạ Ngọc cũng không tin tưởng, nàng có chấp niệm sâu như vậy đối chuyện này, chờ thời gian lâu, hắn cùng Thẩm Xuân có con của mình, hảo cảm tuổi nhỏ không biết gì lúc mông lung tự nhiên không cánh mà bay.
Về phần Tạ Vô Kỵ bên kia, vậy thì càng dễ xử lí, hắn còn không nhới được chuyện năm đó, có biết Thẩm Xuân hay không đều là hai chuyện khác nhau, loại chuyện này nam nhân luôn luôn thực tế hơn so với nữ nhân, coi như hắn biết, chẳng lẽ hắn sẽ vì một điểm duyên phận tuổi thơ mà coi trời bằng vung bất chấp tất cả để được ở cùng đệ muội mình hay sao?
Tạ Ngọc hiểu rất rõ huynh trưởng của mình, Tạ Vô Kỵ lựa chọn đi một con đường như thế, càng sẽ không bị nhi nữ tình trường chi phối.
Tạ Ngọc rủ mắt xuống, yên tĩnh suy nghĩ một lát, chợt kéo màn xe lên gọi Trường Lạc.
Trường Lạc: "Tiểu công gia, ngài có dặn dò gì?"
Tạ Ngọc quyết định được chủ ý, nhàn nhạt nói: "Giúp ta tìm Giang đại phu am hiểu phụ khoa nhất đến, ta muốn điều chỉnh sức khỏe cho phu nhân."
Hắn mặc dù muốn để Thẩm Xuân có thai, nhưng cũng phải giúp nàng điều dưỡng tốt sức khỏe trước, dù sao đối với nữ tử mà nói mang thai nối dõi tông đường là gánh vác khá lớn, đây cũng là nguyên nhân hắn hôm qua tuỳ tiện buông tha cho nàng.
Trường Lạc sững sờ, rất nhanh một chút gật đầu xác nhận, Tạ Ngọc lại nói: "Giúp ta đưa một phong thư gửi cho Trưởng công chúa."
đốt ngón tay Hắn gõ nhẹ bàn trà, từng chữ từng chữ nói: "Ta nghĩ mời mẫu thân chọn một thục nữ vọng tộc cho trưởng huynh, mau chóng thành hôn.”