Gả Ngọc Lang

Chương 78:



Từ đầu đến cuối, Tạ Ngọc chưa từng nghĩ đến việc sẽ lợi dụng nàng để giao kèo với Tạ Vô Kỵ.

Cho dù Tạ Vô Kỵ không muốn nàng, bất kể nam nữ già trẻ không liên quan khác Tạ Ngọc cũng sẽ không liên lụy đến người vô tội – không phải hắn không còn cách nào khác để cứu Ngô A Song.

Khi Thẩm Xuân nói muốn trao đổi con tin với Tạ Vô Kỵ, Tạ Ngọc thậm chí còn cảm thấy có chút vô lý.

Họ đã từng là cặp đôi thân thiết nhất, thì thầm với nhau, thân mật với nhau, nhưng dường như Thẩm Xuân không hề hiểu hắn một chút nào. Nàng không hiểu hắn là một con người như thế nào và nàng cũng không biết rằng hắn quan tâm nàng nhiều đến mức nào.

Ngược lại, người đó là Tạ Vô Kỵ. Nàng biết rất rõ hắn ta là con dao hai lưỡi, đã nói dối nàng rất nhiều lân, nhưng nàng vẫn đành để hắn ta tiếp tục lừa dối nàng, thậm chí còn hứa với hắn ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Tại sao nàng lại phải làm vậy?!

Khi Tạ Ngọc ở bên ngoài nghe được những lời này, trong lòng tức giận đến mức muốn bật cười.

Trên mũi kiếm của Tạ Ngọc vẫn còn dính máu. Thẩm Xuân sửng sốt, thậm chí còn không quan tâm đến lời hắn nói. Nàng hỏi theo bản năng: “Tạ Vô Kỵ đâu rồi?”

Ngón tay đang cầm chuôi kiếm của Tạ Ngọc hơi siết chặt. Hắn nói một cách vô cảm: “Thiên Nhai Hải Giác của nàng vừa mới nhảy xuống vách đá.”

Cho dù Thẩm Xuân không đồng ý ở bên hắn ta thì dù gì hắn ta cùng là người mà nàng từng thích, là người đã ở bên nàng khi còn nhỏ. Nàng chắc chắn không muốn hắn ta chết như thế này.

Thẩm Xuân vội vàng vén rèm ngựa lên, nhìn xuống vách đá.

Gương mặt Tạ Ngọc lúc này như thể bị đông cứng trong hầm băng. Hắn nắm lấy cánh tay nàng, đè nén cảm xúc, lạnh lùng nói: “Đừng lo lắng, hắn ta rất giỏi khinh công. Vừa rồi vì chạy trốn, hắn ta đã nhảy xuống vách núi, ta đã phái người đi bắt lại rồi.”

Toàn thân Thẩn Xuân thả lỏng, do dự hỏi: “Bắt được huynh ấy rồi, huynh định xử lý như thế nào?”

Tạ Ngọc lạnh lùng nói: “Đây không phải chuyện của nàng.”

Ngoài ra, Thẩm Xuân khi ở bên Tạ Ngọc không thoải mái như ở bên Tạ Vô Kỵ - dù sao thì Tạ Ngọc chắc chắn sẽ không chiều chuộng nàng như Tạ Vô Kỵ.

Bây giờ nàng rất giỏi trong việc đọc biểu cảm của mọi người. Khi hắn lạnh lùng nói điều gì đó với nàng, nàng rụt cổ lại, chẳng dám nói thêm gì.

Vẻ ngoài im lặng và hèn nhát của nàng khiến Tạ Ngọc cảm thấy không hài lòng. Không phải là hắn chưa từng thấy bộ dáng của Thẩm Xuân khi ở bên cạnh Tạ Vô Kỵ- cảm xúc của nàng đều do nàng quyết định, nàng vẫn luôn nói chuyện cười đùa, nàng chắc chắn sẽ không có bộ dạng như thế này.

Đội quân mà Tạ Ngọc mang đến dần tản đi, trong khu rừng trống chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Vừa rồi nàng còn chửa trả lời câu hỏi của ta,” Tạ Ngọc chậm rãi nói, trên đầu lưỡi có chút đắng chát: “Nàng thật sự muốn đi theo hắn ta đến tận cùng thế giới sao? Nàng có biết rõ ràng là hắn ta đang lừa nàng không!”

“Tất nhiên là ta biết!” nàng không nhịn được mà lớn tiếng giải thích, lầm bẩm: “ Ta không có ngốc, ta cũng lừa huynh ấy.”

Tạ Ngọc vẫn không chịu bỏ cuộc, liên tục hỏi: “Nếu như hắn ta thật sự từ bỏ việc đầu hàng quân Đột Quyết và hứa sẽ đưa nàng đi, nàng có đi cùng hắn ta không?”

Sống một cuộc sống bình thường với người trong mộng nàng có lẽ là mong muốn lớn nhất của nàng. Chỉ là Tạ Vô Kỵ đã lừa dối nàng rất nhiều lần. Cho dù họ có ở bên nhau, nàng sợ rằng mình cũng sẽ không tránh khỏi việc phải luôn cảnh giác và nghi ngờ.

Thẩm Xuân sửng sốt, một lúc lâu không nên lời.

Không nói gì vào lúc này cũng giống như một sự ngầm đồng ý. Tạ Ngọc cảm thấy như có đàn kiến đang gặm nhấm nội tạng của mình. Hắn lạnh lùng nói: “Chỉ vì lúc nhỏ hai người ở bên nhau vài ngày, mà nàng lại có thể yêu hắn ta nhiều đến như vậy sao? Cho dù hắn ta có lừa dối nàng nhiều lần, nàng cũng không hối hận sao?”

“Tất nhiên là không!!”

Tạ Ngọc nói như thể đang coi thương nàng vậy. Thẩm Xuân đáp trả: “Lúc đó huynh ấy không chỉ tốt với ta mà huynh ấy còn là người tốt nữa!”

Để chứng minh cho mắt nhìn của mình là đúng đắn, Thẩm Xuân đã nói lên một vài ví dụ: “Huynh ấy đã có thể phân biệt đúng sau, phán xét công bằng khi còn rất trẻ. Huynh ấy đã từng trừng phạt nhưng kẻ ăn chơi gây rắc rối. Huynh ấy cũng đã viết thư để giải quyết được một vụ án sai trái. Và hơn thế nữa, người Đột Quyết kiêu ngạo và dám bắt nạt phu nhân của các quan chức ở thành Trường An. Huynh ấy đã giúp họ timg lại công bằng.”

“Tách” một tiếng, nước mắt nàng rơi xuống bộ y phục lụa, nhanh chóng tạo thành một vũng nước mắt sẫm màu. Nàng đau khổ nói: “Người tốt sao có thể đột nhiên lại thay đổi như vậy....”

Trên mặt Tạ Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn im lặng một lúc rồi cất tiếng hỏi: “Hắn ta có kể cho nàng tất cả những điều này không?”

Thẩm Xuân lau nước mắt rồi gật đầu.

Lòng bàn tay Tạ Ngọc thực ra đã phủ một lớp mồ hôi mỏng. Sau một lúc im lặng, hắn hỏi: “Đây có phải là lý do khiến nàng ngưỡng mộ hắn ta không?”

Thẩm Xuân ngẩn người rồi hơi do dự mà gật đầu.

Tim Tạ Ngọc đập nhanh, nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén cảm xúc, giữ bình tĩnh: “Nếu ta nói hắn ta không hề làm những chuyện này, nàng sẽ cảm thấy như thế nào?”

Thẩm Xuân chừng lớn mắt.

Tạ Ngọc không phải người thích khoe khoang, nhưng lúc này đây, hắn lại giải thích rõ ràng mọi chuyện với nàng: “Ta còn nhớ rõ sau Tết Trung Thu, con trai út của Lỗ công, con trai cả quả Tĩnh An Hầu, một vài người họ Tạ uống rượu quá chén trong giờ làm việc, cưỡi ngựa vào thành phố gây thương tích. Có người bị ngựa đá gãy xương, tiến lên yêu cầm giải thích lại bị chúng dùng roi đánh. Chúng còn ném những thỏi bạc lớn, làm nhiều người bị thương. Cho nên ta mới giăng dây bẫy ở cửa ra vào An Cư Phương...”

Đây không phải chuyện gì bí mật, hắn không nhịn được nữa. Hắn và Thẩm Xuân đã kết hôn được hơn nửa năm. Nếu như ngày thường hắn nói nhiều hơn, hắn sẽ không để cho Tạ Vô Kỵ có cơ hội lợi dụng hắn.

Hắn kể lại mọi chuyện cho nàng nghe, rồi đặt tay lên vai Thẩm Xuân: “Tiểu Xuân, Tạ Vô Kỵ ngay từ đầu đã lừa dối nàng, nàng và hắn ta nhất định không được ở bên nhau. Về nhà với ta, được không?”

Mọi chuyện mà Tạ Vô Kỵ kể cho nàng hoàn toàn là dối trá. Thẩm Xuân vẫn chưa thể hồi phục sau cú sốc lớn này. Nàng lấy hai tay ôm đầu, không hiểu Tạ Ngọc đang nói cái gì, chỉ có thể trả lời một cách vô hồn.

Biểu cảm của Tạ Ngọc đã dịu xuống, hắn cố gắng nói chậm lại: “Trước tiên, ta đưa lên về căn nhà ở ngoại thành.”

Vừa nói xong, Trường Lạc đã dẫn theo người của mình quay lại. Tuy rằng bọn họ vẫn chưa rìm thấy Tạ Vô Kỵ nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến niềm vui đang lan tỏa trong lòn hắn.

Thì ra Thẩm Xuân vẫn luôn thích hắn. Nàng đã thích hắn từ bảy năm trước.

Vẫn luôn luôn là hắn.

Cuối cùng, nàng vẫn thuộc về hắn.

Khi họ trở về ngồi nhà kia, Ngô A Song và thợ thủ công Ngô đã tới chào đón họ với lòng biết ơn sâu sắc. Ngô A Song nắm lấy tay Thẩm Xuân, nước mắt kích động chảy dài trên má: “A Xuân, việc ngươi bị liên lụy là do ta, nếu không có ngươi, ta không biết mình nên làm gì nữa!”

Thợ thủ công Ngô cũng vô cùng biết ơn đến nỗi mặt đầy nước mắt, thậm chí ông ta còn muốn quỳ lạy Thẩm Xuân.

Tạ Ngọc trước tiên đỡ thợ thủ công Ngô lên, sau đó đưa Thẩm Xuân vẫn đang đau khổ trở về hậu viện.

Sau khi hoàn tất tất cả những công việc này, hắn ra lệnh cho Trường Lạc: “Thợ thủ công Ngô và gia đình của ông đã bị quân Đột Quyết nhắm đến. Hãy cử người liên lạc với quân đồn trú địa phương để đảm bảo họ có thể an toàn đi đến Trường An.”

Trường Lạc gật đầu hỏi: “Tiểu công gia... Tạ Vô Kỵ còn chưa bị bắt, chúng ta phải làm sao đây?”

Nhắc đến Tạ Vô Kỵ, sắc mặt Tạ Ngọc liền trở nên lạnh lùng. Hắn nhịu nhẹ mày: “Có chứng cứ xác thực chúng minh Tạ Vô Kỵ mưu phản...”

Hắn dừng lại một chút rồi thản nhiên nói: “Thông báo cho các thành phía đông sông về việc Tạ Vô Kỵ phản bội, ta sẽ bẩm báo với hoàng đế, ban hành lệnh truy nã,”

Trường Lạc do dự: “Nhưng Tạ Vô Kỵ dù sao cũng là người nhà họ Tạ, một khi tin tức về hành vi phản bội của hắn truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Tạ.... Tại sao chúng ta không bắt hắn lại trước?”

Tạ Ngọc lắc đâu: “Hoàng thượng rất cảnh giác với ta, ta bị hạn chế ở khắp nơi bờ đông sông, mà Tạ Vô Kỵ thì lại như cá gặp nước, nếu chúng ta chậm trễ thêm nữa, không biết hắn sẽ lại làm ra chuyện gì.”

Vẻ mặt Trường Lạc liền trở nên nghiêm túc: “Ngài nói đúng.”

Tạ Ngọc tuy ngoài mặt đang nói đến chuyện chính sự nhưng trong lòng lại nghĩ đến nơi hậu viện, nói: “Ngươi giúp ta chuyền lời đền mẫu thân ta, nói với bà ấy rằng ta đã tìm được Thẩm Xuân, sẽ sớm đón nàng ấy về.”

Trường Lạc đồng ý, lại ngước mắt lên do dự nhìn Tạ Ngọc.

Tạ Ngọc hỏi: “Còn gì nữa không?”

Trường Lạc do dự một lát, vẫn là nghiến răng nói ra: “Tạ Vô Kỵ tuy rằng địa vị thấp hèn, nhưng luôn nguyện ý hạ mình để lấy lòng người khác. Ta sợ phu nhân đã rơi vào bẫy của hắn... Tuy rằng là người thấp hèn, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt...”

Nếu thiếu gia của hắn nguyện ý dốc hết công sức bằng một nửa công sức Tạ Vô Kỵ bỏ ra, thì tại sao phu nhân lại bỏ trốn?

Sắc mặt Tạ Ngọc lạnh đi: “Tạ Vô Kỵ muốn trèo lên cũng không được, chúng ta sẽ không làm như hắn. Hắn đã nhiều lần lừa gạt A Xuân, điều đó đã đủ để chứng minh nhân cách hắn không tốt.”

Trường Lạc không nói thêm gì nữa.

Tạ Ngọc bình tĩnh lại, đứng dậy đi đến hậu viện.

Thẩm Xuân đang ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, quay đầu liếc nhìn hắn: “Là huynh...”

Nàng dựa nửa người vào đầu giường, hai chữ “là huynh...” khiến người ta không khỏi mơ hồ.

Nàng ngồi trên giường, nàng đang hy vọng nhìn thấy ai?

Hắn không thể không nghĩ tới một số chuyện. Hai ngời họ ở riêng với nhau hơn một tháng, Tạ Vô Kỵ đã dụ dỗ Thẩm Xuân đi cùng. Kể cả khi có chuyện gì thực sự xảy ra thì có vẻ như đó cũng là chuyện thường tình.

Xã hội hiện nay đã rất cởi mở, Tạ Ngọc tự nhận mình cũng không phải người cầu kỳ, nhưng dù sao hắn cũng là người lớn lên với chết độ cũ. Mỗi khi nghĩ đến việc Tạ Vô Kỵ có thể cùng nàng xảy ra chuyện gì đó, lòng hắn không khỏi cảm thấy khó chịu.

Tạ Ngọc kìm né suy nghĩ: “Nàng nghĩ là ai?’

Thẩm Xuân lắc đầu: “Không có ai”

Tạ Ngọc dừng lại: “Chúng ta nên ổn định lại thôi.”

Thẩm Xuân hơi sững sốt, còn chưa kịp hoàn hồn: “Chúng ta?”

Tạ Ngọc đưa tay tháo chiếc nhẫn ngọc trai trên tay nàng ra. giọng nói hắn nhẹ nhàng: “Đương nhiên là chúng ta.”

Tai của nàng luôn rất nhạy cảm, ngón tay khẽ gãi qua dái tai nàng khiến cho nửa người nàng đều cảm thấy yếu ớt.

Thẩm Xuân rùng mình, cuối cùng cũng phản ứng lại được: “không, ta không cần huynh, ta tự ngủ được.”

Nàng vẫn chưa thể phục hồi được sau cú sốc mà Tạ Vô Kỵ gây ra, vậy tai sao nàng lại nhắc đến chuyện ngủ cùng Tạ Ngọc? Cái đó thì có liên quan gì đến chuyện này?

Nàng không có khả năng ơ bên Tạ Vô Kỵ, vậy có khả năng ở bên Tạ Ngọc không? Trước khi biết Tạ Vô Kỵ là người trong mộng của nàng, nàng đã muốn cùng Tạ Ngọc hòa ly rồi!

Tại sao sau hơn một tháng không gặp, hắn lại trở nên vô liêm sỉ lên thế!

Tạ Ngọc rất ít khi chủ động tìm đến chuyện này, khi nghe thấy sự cự tuyệt rõ ràng trong lời nói của nàng, mặt hắn hơi nóng lên, có chút xấu hổ.

Nếu Thẩm Xuân với Tạ Vô Kỵ không ngủ với nhau, thì ưu điểm suy nhất mà hắn có so với Tạ Vô Kỵ chính là họ đã từng âu yếm nhau, hắn chỉ có thể làm nổi bật ưu điểm này.

Nếu hai người họ đã dùng ngủ với nhau, hắn sẽ phải cố gắng hơn nữa để xóa sạch mọi dấu vết mà Tạ Vô Kỵ để lại trên người nàng.

Buổi chiều, Thẩm Xuân kể cho hắn nghe về những việc mà Tạ Vô Kỵ đã mạo danh mình, điều này khiến cho Tạ Ngọc càng thêm tự tin.

Nếu nàng thích hắn thì có gì sai chứ?

Hắn đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay của nàng, dùng sức tách các ngón tay của nàng ra mà nắm chặt chúng lại.

“Ta tôn trọng nàng.”