Đến tháng thứ tám thì ca ca nhận được quân lệnh. Giặc ngoài biên ải lại nổi lên, huynh ấy phải lên đường.
Mẫu thân thao thức suốt đêm, nước mắt lã chã tuôn rơi. Bà ấy ôm chặt ca ca, khẩn khoản: "Thôi con ạ, chức quan này mình không làm nữa. Mẫu thân chẳng thiết ở nhà cao cửa rộng, cũng chẳng cần ngủ trên gấm lụa. Con theo ta về quê, mình cày ruộng sống qua ngày."
Ca ca cúi đầu, quỳ xuống, chỉ nói một câu: "Mẫu thân à, trong lòng con không chỉ có gia đình mà còn có quốc gia, có huynh đệ."
Những lời ấy quá lớn lao, mẫu thân nghẹn ngào, không nói nên lời.
Tẩu tẩu cũng im lặng, thậm chí luôn nở nụ cười. Nàng đích thân thu xếp hành lý cho ca ca, từ y phục đến hài tất mà không cho Thúy Hoàn động tay vào dù chỉ một món. Tự tay nàng gấp xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Nụ cười ấy khiến lòng ta trĩu nặng, xót xa.
Ta miên man suy nghĩ, có lẽ quan văn đầu tiên đề xuất việc không kết thân với võ tướng, căn bản không phải vì sợ hoàng thượng, mà chỉ là thương nhi nữ mà thôi. Ông ấy biết một khi võ tướng ra trận là sống c.h.ế.t khó lường, không muốn nhi nữ mình phải nơm nớp lo âu, thấp thỏm chờ đợi, nên mới nghĩ ra cái cớ ấy.
Ta hỏi tẩu tẩu có hối hận không?
Ca ca hẳn cũng hiểu tẩu tẩu, huynh ấy chẳng nói lời xin lỗi mà chỉ tranh thủ từng giây từng khắc làm thật nhiều ngựa gỗ nhỏ và kiếm gỗ nhỏ. Huynh ấy bảo rằng cho nhi nữ hay nhi tử tập luyện võ thuật đều tốt, coi như huynh ấy, người làm phụ thân, bầu bạn cùng con.
Ca ca ta còn để lại cho tẩu tẩu quyển sách dày cộp, nét chữ tuy vụng về, song chất chứa bao tâm tư. Đây là nỗi lòng của huynh ấy mỗi khi chiến thắng trở về, mong sao vơi bớt nỗi muộn phiền trong lòng giai nhân.
Sang tháng thứ hai kể từ ngày ca ca ta tòng quân, tẩu tẩu hạ sinh một tiểu nhi nữ kháu khỉnh, đặt tên Viễn An, ngụ ý mong người phương xa bình an vô sự.
Nàng vẫn tảo tần quán xuyến gia đạo, một tay chăm nom Viễn An, lại bôn ba mở mang thêm những cửa hàng mới. Tiền bạc kiếm được chất cao như núi, so với số vàng mà ca ca ta để lại năm xưa còn dư dả hơn nhiều. Mỗi độ triều đình phát động quyên góp quân nhu là Tống gia ta luôn đi đầu đóng góp. Nàng nghĩ, dẫu cho có thể khiến chiến giáp của huynh ấy thêm kiên cố, lưỡi kiếm thêm sắc bén, gia tăng chút hy vọng sống sót, thì dẫu có nhọc nhằn đến đâu cũng đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khốn nỗi, chinh chiến triền miên, ròng rã đến khi Viễn An lên ba mà bóng hình huynh ấy vẫn bặt vô âm tín. Ta biết rằng những phong thư báo bình an kia chẳng thể nào xoa dịu được nỗi khắc khoải trong lòng tẩu tẩu nữa rồi. Nàng lén lút luyện tập cưỡi ngựa, dù cho bắp đùi rướm m.á.u cũng chẳng nề hà.
Nàng nấn ná chưa đi ấy là vì ta và mẫu thân. Ca ca ta đi vắng, nàng liền gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho chúng ta.
Vào sinh thần của Viễn An, ta trao bọc hành lý đã chuẩn bị sẵn cho tẩu tẩu, ngẩng cao đầu nói: "Tẩu tẩu, tỷ cứ an tâm lên đường đi. Muội đã mười bảy, những gì cần học từ tỷ thì muội đều đã lĩnh hội cả rồi. Chuyện nhà hay việc buôn bán thì muội cũng đều sẽ chu toàn ổn thỏa."
Nàng siết chặt bọc hành lý trong tay, thoáng chần chừ rồi ghé môi hôn lên má tiểu nhi nữ đang say giấc nồng, sau đó liền tiêu sái lên ngựa rời đi. Khốn thay cho ta đêm ấy còn khờ dại, nào hay chuyện làm ăn dễ dàng bao nhiêu thì việc dỗ dành một đứa trẻ lạc mất mẫu thân lại khó khăn bấy nhiêu.
Nhưng cũng may mắn thay là ta đã để nàng ra đi. Tẩu tẩu của ta quả nhiên là người có bản lĩnh hơn người. Ban đầu nàng định đến biên quan mở cửa hàng, nhưng tài vẽ vời của nàng lại cao tay hơn cả những họa sư chuyên vẽ chân dung trong quân doanh. Nhờ vào tài năng ấy mà ca ca ta đã thuận lợi bắt giữ được một trọng phạm. Để chuộc lại kẻ này mà kẻ địch đã chấp nhận ký hiệp ước triều cống.
Ngày ca ca ta ca khúc khải hoàn, huynh ấy khoác lên mình bộ mãng bào, y phục chỉ dành cho bậc Hầu gia. Ca ca của ta có số hưởng, cưới được một người thê tử hiền lương, nhờ đó mà chuyến xả thân này của huynh ấy không chỉ đổi lấy quan tước, mà còn mang về tước vị Vinh Dương Hầu đời đời truyền lại.
Phú quý vinh hoa có đáng gì, mẫu thân chỉ thở phào nhẹ nhõm. Dẫu cho có phải tái xuất chinh chiến thì ca ca ta giờ đã thăng quan tiến tước, hẳn sẽ không còn phải xung phong nơi tiền tuyến nữa.
Ngày ấy cả gia đình sum vầy hạnh phúc, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ, chỉ trừ tiểu Viễn An cứ quấn quýt bên chân ta.
Con bé đã lên năm nhưng vẫn chẳng thể nào quên cái đêm giật mình tỉnh giấc nhận ra mẫu thân đã bặt vô âm tín. Đôi mắt trong veo ngấn lệ, con bé bĩu môi, hừ một tiếng rồi quay mặt đi, nhất định không thèm nhìn mặt phụ mẫu.
Ca ca ta, một trang nam nhi kiên cường là thế, mà khi đối diện với tiểu oa nhi này lại đỏ hoe cả mắt. Ngày huynh ấy lên đường thì ái nữ vẫn còn trong bụng mẫu thân, đến khi trở về, đã là một tiểu nha đầu sống sờ sờ biết hờn dỗi phụ thân rồi.
Trong khoản dỗ dành hài tử này, tẩu tẩu đành giơ tay chịu thua. Ca ca ta quả thực quá mực sủng ái Viễn An. Con bé muốn cưỡi ngựa, huynh ấy liền khom lưng làm ngựa cho con cưỡi, muốn hái trăng trên trời, huynh ấy liền nhấc bổng con bé lên nóc nhà, để con bé vừa với tay lên trời cao, vừa cười khanh khách không ngớt.
Ánh trăng vằng vặc soi bóng xuống sân, Tống gia ta nhất định sẽ mãi mãi đoàn viên như thế này.
- Hết -