“Hai ngày nay ta quả thực rất bận, nhưng đều đã bận xong rồi, hôm nay ta có thể ở phủ mà hảo hảo bầu bạn với nàng!” Hai người vừa bước vào nội viện, Liễu Thanh Nhai liền nghênh đón, hắn mặt đầy vẻ vội vã nói: “Thái tử điện hạ, không ổn rồi, lại xảy ra chuyện!” Hắn nói xong liếc nhìn Hoa Phi Tuyết bên cạnh, ánh mắt ra hiệu nàng lui xuống, nhưng Hoa Phi Tuyết cứ như không nhìn thấy, vẫn đứng đó không hề phản ứng.
Liễu Thanh Nhai thầm mắng trong lòng, quả không hổ là người xuất thân từ thanh lâu, đúng là một nữ nhân không biết nhìn sắc mặt. Không thấy hắn muốn nói chuyện với Thái tử điện hạ sao, nàng ta vậy mà ngay cả một chút động đậy cũng không có. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể đề nghị: “Thái tử điện hạ, chuyện này liên quan đến danh dự của ngài, chi bằng chúng ta mượn một bước nói chuyện?”
Vừa nghe chuyện liên quan đến danh dự của Lạc Cảnh Thâm, mắt Hoa Phi Tuyết khẽ sáng lên. Đổi lại là chuyện khác có lẽ nàng còn không có hứng thú, nhưng nếu liên quan đến thanh danh của tên Thái tử chó kia, vậy thì nàng phải lắng nghe rồi! Nghĩ đến đây, Hoa Phi Tuyết eo uốn lượn, trực tiếp ôm lấy Lạc Cảnh Thâm, nàng áp vào n.g.ự.c hắn, đôi mắt mị hoặc sương khói mờ ảo nhìn hắn, đáng thương tội nghiệp nói:
“Thái tử điện hạ, chàng vừa mới nói hôm nay sẽ ở bên nô gia, chẳng lẽ chàng lại muốn thất hứa, bỏ lại nô gia một mình sao?” Lạc Cảnh Thâm bị trêu chọc đến lòng nóng rực, hắn nhìn đôi mắt Hoa Phi Tuyết mị ý lan tràn lại như sương khói, lập tức bại trận. Trước đây hắn từng nghĩ nữ nhân là vật chơi đùa, như quần áo, vật chơi đùa thì tùy mình thích mà đối đãi, quần áo mặc xong là có thể đổi có thể vứt. Nhưng giờ đây, Lạc Cảnh Thâm cuối cùng cũng hiểu được, “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” là có ý gì rồi. Trước mặt Hoa Phi Tuyết, hắn luôn khó kiềm lòng, không thể khống chế dục vọng trong lòng đối với nàng. Hắn cảm thấy, mình đại khái là đã yêu Hoa Phi Tuyết rồi, cho nên mới không đành lòng nhìn nàng buồn.
Nghĩ đến đây, Lạc Cảnh Thâm thâm tình khoản khoản nói với nàng: “ta sao có thể bỏ lại nàng chứ, ta vừa nói sẽ ở bên nàng, nhất định sẽ ở bên nàng, có chuyện gì có thể lớn hơn việc bầu bạn với Tuyết Hoa của ta chứ?” Liễu Thanh Nhai: “...” Liễu Thanh Nhai: “!!!” Hai người này, ngay trước mặt hắn mà khoe ân ái, bọn họ xem hắn là người c.h.ế.t sao? Đáng thương cho hắn vì đại nghiệp của Thái tử mà độc thân cả đời, đến nay vẫn chưa cưới vợ. Thái tử thì hay rồi, bên trái một Kỷ Thanh Thanh, bên phải một Hoa Phi Tuyết, trong hậu viện còn nuôi hơn chục thị thiếp. Hắn đổi y phục còn không dám thường xuyên như vậy.
Liễu Thanh Nhai, người phải chứng kiến màn ân ái đến mức phát ngán, trong lòng đầy oán khí, hắn cảm thấy Hoa Phi Tuyết chính là một hồ ly tinh, là hòn đá vấp chân trên con đường Thái tử xưng đế. Mà Thái tử cũng chút nào không rút kinh nghiệm, lần trước suýt nữa đã không còn làm được nam nhân, vậy mà vẫn thích đắm chìm trong tình tình ái ái này, thật không biết trong đầu hắn rốt cuộc chứa đựng thứ gì. Đang nghĩ như vậy, Lạc Cảnh Thâm đột nhiên quay đầu nhìn hắn. Liễu Thanh Nhai toàn thân chấn động, chẳng lẽ những lời càm ràm của hắn đã bị Lạc Cảnh Thâm nghe thấy? Hắn vô cớ có chút chột dạ, nhưng lại nghe Lạc Cảnh Thâm nói với hắn: “Tuyết Hoa là người một nhà, Liễu tiên sinh vừa rồi muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta nói chuyện không cần tránh nàng ấy.” Khóe miệng Liễu Thanh Nhai giật giật, thăm dò hỏi một câu. “Thái tử điện hạ, ngài xác định muốn thuộc hạ nói trước mặt Tuyết Hoa cô nương sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiểu chuyện thế này, hắn thấy nói trước mặt những nữ nhân khác của Lạc Cảnh Thâm thì không hay lắm. Lạc Cảnh Thâm lại chút nào không để trong lòng, hắn nhíu mày nói: “Ngươi từ khi nào cũng bắt đầu trở nên ấp a ấp úng như vậy? Bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi, ta tin tưởng Tuyết Hoa.” Liễu Thanh Nhai: “...” “Được, vậy thuộc hạ sẽ nói.” Hắn mở lời: “Vừa rồi Tri phủ đại nhân của nha môn phái người truyền tin đến, nói Kỷ nhị tiểu thư đã mang thai, nàng ta lớn tiếng nói mang cốt nhục của ngài, ầm ĩ đòi gặp ngài.”
“Nhưng nàng ta dù sao cũng mang trên người án mạng, vẫn là một tù nhân, cho nên Triệu đại nhân hy vọng điện hạ có thể đích thân đi một chuyến nha môn, xử lý chuyện này.” Lạc Cảnh Thâm: “...” Lạc Cảnh Thâm: “!!!” Lời này giống như tiếng sấm sét giữa trời quang, vang dội bên tai hắn, khiến Lạc Cảnh Thâm giật mình. Phản ứng đầu tiên của hắn, chính là quay đầu nhìn Hoa Phi Tuyết, xem biểu cảm trên mặt nàng là khóc hay cười. Dù sao, nữ nhân bình thường khi nghe chuyện như vậy, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ để ý. Hắn tin chắc Hoa Phi Tuyết yêu mình sâu đậm, cho nên nàng nhất định sẽ tức giận và ghen tuông.
Kết quả, khi Lạc Cảnh Thâm nhìn sang, chỉ thấy Hoa Phi Tuyết mặt mày bình tĩnh nhìn hắn, trên khuôn mặt dung nhan yêu mị mê hoặc chúng sinh kia không có bất kỳ biểu cảm nào. Không có biểu cảm còn nguy hiểm hơn có biểu cảm, Lạc Cảnh Thâm trong lòng liền hoảng loạn, hắn vội vàng đi đến giải thích cho Hoa Phi Tuyết: “Tiểu Tuyết Hoa, vừa rồi đều là Liễu tiên sinh nói đùa với nàng thôi, nàng đừng coi là thật, cô ngay cả chưa từng chạm vào vị hầu phủ giả thiên kim ác độc ghê tởm kia một chút nào, nàng ta sao có thể mang thai hài tử của ts chứ?” “Nhất định là nàng ta ở trong lao muốn gặp ts, cho nên cố ý tìm cớ, muốn ts cứu nàng ta ra ngoài.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Lạc Cảnh Thâm lại đập thình thịch. Tính toán thời gian, lần trước hắn và Kỷ Thanh Thanh ngủ cùng, đã qua hơn nửa tháng rồi! Sau đó Kỷ Thanh Thanh vì mạo danh thân phận hầu phủ chân thiên kim, cùng với vụ án công khai g.i.ế.c đệ đệ ruột của mình, đã bị nha môn nhốt vào nhà lao. Còn hắn lại vì tiếng nổ đột nhiên vang lên đêm đó mà không cương được gần nửa tháng, cho đến khi gặp được Hoa Phi Tuyết. Lạc Cảnh Thâm không khỏi suy nghĩ trong lòng, hắn và Kỷ Thanh Thanh chỉ ngủ cùng một lần mà thôi, chẳng lẽ nàng ta đã có thai rồi sao? Trên đời thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Hoa Phi Tuyết nhìn bộ dạng mặt mày căng thẳng của Lạc Cảnh Thâm, liền cảm thấy buồn cười. Chuyện của bọn họ, nàng đều biết rõ mồn một, ngay cả việc Lạc Cảnh Thâm ngày nào đã lên giường với Kỷ Thanh Thanh nàng cũng biết rõ ràng. Cách giải thích như vậy của hắn, chẳng phải đang tự vả vào mặt mình, coi nàng như kẻ ngốc mà lừa bịp sao? Đối diện với ánh mắt mong đợi của Lạc Cảnh Thâm, Hoa Phi Tuyết chần chừ một lát, mở lời hỏi: “Thái tử điện hạ, vị hầu phủ giả thiên kim mà ngài nói, chính là Kỷ nhị tiểu thư Kỷ Thanh Thanh của Vĩnh Ninh Hầu phủ đúng không?” “Nô gia từ khi còn ở Hoa Mãn Lâu, đã thường xuyên nghe các khách nhân trong đó nhắc đến nàng ta, nô gia cũng có nghe nói qua những việc làm của nàng ta.”
Nàng nói xong, quay người đi, ánh mắt dịu dàng hiền thục. “Không giấu gì điện hạ, nô gia thật ra cũng là một trong số những nữ tử ngưỡng mộ Kỷ nhị tiểu thư.” “Nhưng vạn vạn không ngờ, nàng ta lại dám giấu giếm thân phận lừa gạt Thái tử điện hạ, có lẽ ngay cả ông trời cũng đang giúp điện hạ, cho nên mới để phụ - mẫu ruột của Kỷ nhị tiểu thư xuất hiện, vạch trần chuyện xấu hổ này, đồng thời cũng giúp điện hạ nhìn rõ được nhân phẩm của Kỷ nhị tiểu thư.” “Điện hạ không cưới nàng ta, đã là trong cái rủi có cái may rồi!” Lạc Cảnh Thâm nghe nàng nói vậy, trong lòng có chút cảm động, hắn hỏi: “Tuyết Hoa, trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy sao?”