Hứa thị một cước đá văng nàng ta, giận không thể át: “Cứu cứu cứu, nàng ta đã c.h.ế.t rồi, còn cứu làm sao được?”
“Thật đáng tiếc cho cây nhân sâm năm mươi năm quý giá mà bổn phu nhân trân quý, sớm biết con nhỏ lẳng lơ này đoản mệnh như vậy, đã không cho nó ăn, đúng là lãng phí nhân sâm của bổn phu nhân.”
Minh Hạ chỉ cảm thấy lạnh lòng, hóa ra trong mắt Hứa thị, một mạng người còn không bằng một củ nhân sâm đáng giá.
Hứa thị chỉ cảm thấy xúi quẩy, Chung Hinh Vũ sớm không c.h.ế.t muộn không chết, cố tình lại c.h.ế.t vào lúc này, điều này khiến thị làm sao ăn nói với Chung trưởng lại đây?
Ngày mai Minh Hạ lại phải thay nàng ta xuất giá, lúc này tổ chức tang lễ cũng không thích hợp.
Ngay khi thị đang tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên Chung Tử Kỳ bước vào, kích động nói: “Nương, tin tốt, tin tốt trời ban.”
“Có người nói nhìn thấy Dạ Vương phi đang chuẩn bị sính lễ, lát nữa sẽ đến Chung phủ hạ sính.”
Hứa thị vui mừng hỏi: “Tử Kỳ, lời này là thật sao?”
Chung Tử Kỳ gật đầu: “Thật, bây giờ trong kinh thành rất nhiều người đều đang đồn, nói còn nhìn thấy Dạ Vương phi phái người đi mua đồ dùng cho lễ thành thân rồi!”
Mây mù trong lòng Hứa thị tan biến hết, trên mặt tràn đầy vui mừng.
“Tuyệt vời quá, xem ra Dạ Vương phi quả nhiên không lừa ta, đã vậy lát nữa bọn họ sẽ đến đưa sính lễ, vậy bổn phu nhân cũng phải xuống dưới chuẩn bị kỹ càng một chút, không thể để người của Dạ Vương phủ vào nhìn thấy chuyện cười.”
Thị nói xong định đi, Minh Hạ lại chạy tới chặn đường thị.
“Phu nhân, đừng đi mà, người đi rồi tiểu thư phải làm sao?”
Hứa thị đảo tròn mắt, vẻ mặt khinh bỉ nói: “Chết thì cứ để người ta kéo ra ngoài chôn thôi chứ sao nữa?”
“Bổn phu nhân cũng đã tìm đại phu cho nàng ta rồi, nhân sâm cũng đã cho nàng ta ăn rồi, là nàng ta tự không sống thọ được, không liên quan gì đến bổn phu nhân, chẳng lẽ ngươi còn muốn bổn phu nhân khiến nàng ta sống lại sao?”
Chung Tử Kỳ thấy mắt Minh Hạ sưng húp vì khóc, vội vàng nói: “Nương, tỷ tỷ dù sao cũng là đích tiểu thư của Chung gia, cứ thế kéo ra ngoài chôn thì làm sao được, như vậy linh hồn trên trời của nàng ấy cũng không yên ổn.”
Hứa thị không biết đại nhi tử của mình đang nghĩ gì, thị chỉ cảm thấy đối phương nói chuyện có chút bất thường.
Thị hỏi: “Vậy theo ý của con, thì phải làm thế nào?”
Chung Tử Kỳ lấy túi tiền ra, từ bên trong rút ra mười lượng bạc vụn, đưa cho một hạ nhân.
Sau đó nói với Minh Hạ: “Người c.h.ế.t không thể sống lại, bổn công tử biết ngươi và tiểu thư nhà ngươi từ nhỏ cùng lớn lên, tình cảm sâu đậm, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho con đường sau này của mình.”
“Thế này đi, bổn công tử tự móc tiền túi, sai hạ nhân ra ngoài mua một cỗ quan tài mỏng về, đặt tiểu thư nhà ngươi vào đó, sau đó tìm người chôn ở tổ mộ Chung gia, cũng coi như là cho nàng ấy một nơi an nghỉ sau khi chết, ngươi thấy sao?”
Minh Hạ mắt đỏ hoe, sau một lúc lâu, nàng mới cố nén bi thương nói một câu.
“Đa tạ đại công tử.”
Chung Tử Kỳ cười nói: “Thế này mới đúng chứ, thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, ngươi nên nhìn thoáng ra một chút, tiểu thư nhà ngươi nếu biết ngươi sống tốt, nàng ấy cũng sẽ vui mừng vì ngươi.”
Minh Hạ mím môi không nói gì, Chung Tử Kỳ thấy vậy, liền đưa mắt ra hiệu cho Hứa thị.
Thị tiến lên nói: “Con nha đầu này mau đừng khóc nữa, không phải bổn phu nhân không muốn làm đám tang lớn cho tiểu thư nhà ngươi, mà là bây giờ thật sự không thể làm được!”
“Ngươi cũng biết Chung phủ bây giờ tình hình thế nào, ngày mai ngươi còn phải thay tiểu thư nhà ngươi xuất giá, cho nên chuyện nàng ta chết, không thể để người bên ngoài biết được.”
“Chỉ cần ngươi giữ kín bí mật này, ngoan ngoãn phối hợp với bổn phu nhân, ngày mai thuận lợi gả vào Dạ Vương phủ, sau này ngươi chính là con gái của bổn phu nhân, là đích tiểu thư của Chung gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bổn phu nhân hứa với ngươi, chờ chuyện này qua đi, bổn phu nhân nhất định sẽ tìm thời gian làm một tang lễ tử tế cho Hinh Vũ, ngươi thấy thế nào?”
Trên mặt Hứa thị nở nụ cười giả tạo, Minh Hạ chỉ cảm thấy trong lòng ghê tởm.
Nàng biết, đây chẳng qua là lời nói dối của hai mẫu thân con bọn chúng để nắm thóp nàng, mục đích là để khống chế mình phục vụ cho bọn chúng.
Nàng siết chặt nắm đấm, cúi đầu khẽ nói một câu: “Vâng, nô tỳ xin tuân theo sự sắp xếp của phu nhân.”
Hứa thị lập tức cười tươi, thị nắm c.h.ặ.t t.a.y Minh Hạ.
“Thế này mới đúng, ngươi mau về thay y phục, đeo mặt nạ da người vào, sau đó trang điểm tử tế một chút, lát nữa người của Dạ Vương phủ mà đến, ngươi nhất định phải phối hợp với bổn phu nhân, không được để lộ bất kỳ sơ hở nào, biết chưa?”
Minh Hạ cúi đầu, tỏ vẻ rất ngoan ngoãn: “Nô tỳ biết rồi!”
Sau khi nàng đi, sắc mặt Hứa thị lập tức thay đổi, thị lạnh mặt hỏi Chung Tử Kỳ.
“Tử Kỳ, cái xác của con nhỏ lẳng lơ kia, tìm một cái chiếu rách bọc lại vứt ra ngoài là được rồi, sao con lại còn sai người mua quan tài cho nó, còn hứa hẹn để nó chôn ở tổ mộ Chung gia, nó xứng sao?”
Chung Tử Kỳ đỡ Hứa thị đi ra ngoài: “Nương, lời đó của nhi tử chẳng qua chỉ là lời nói dối để lừa Minh Hạ thôi, nếu nhi tử không nói như vậy, Minh Hạ sẽ cả ngày chìm trong nỗi đau buồn vì Chung Hinh Vũ đã chết, đến lúc đó làm sao có thể để nàng ta phối hợp với chúng ta?”
“Huống hồ, đến lúc đó hạ nhân khiêng quan tài ra ngoài, ai mà biết là chôn ở tổ mộ, hay là tùy tiện chôn ở đâu đó?”
Hứa thị nghe vậy, lập tức cảm thấy có lý, thị không chút do dự khen ngợi: “Vẫn là Tử Kỳ nhà chúng ta thông minh, nắm chắc tâm lý của con nha đầu c.h.ế.t tiệt Minh Hạ đó thật thỏa đáng.”
Sau khi hai mẫu thân con rời đi, Minh Hạ từ phía sau bức tường bước ra, trong lòng nàng dâng lên cơn thịnh nộ ngút trời.
Nàng vẫn luôn biết mẫu thân con Hứa thị không ưa tiểu thư nhà mình, không ngờ bọn chúng lại hèn hạ đến thế.
Nếu không phải biết tất cả chuyện này đều là kế sách của Dạ Vương phi, nàng thật sự muốn ngay lập tức vạch trần hành vi độc ác của bọn chúng, khiến bọn chúng gánh lấy hậu quả.
Một canh giờ sau, Trần Hổ dẫn đầu một đội đưa sính lễ, hùng dũng oai vệ tiến đến cổng Chung phủ.
Hứa thị và Chung trưởng lại hay tin, vội vàng đích thân ra nghênh đón.
“Không ngờ người của Dạ Vương phủ đại giá quang lâm, có thất lễ, có thất lễ.”
Trần Hổ liếc nhìn hai người, không kiêu căng không hèn mọn nói: “Thuộc hạ phụng mệnh Vương phi nhà ta, đặc biệt đến Chung phủ hạ sính cho Chung đại tiểu thư, sính lễ tổng cộng mười tám kiệu, cộng thêm mười vạn lượng ngân phiếu.”
Lời hắn vừa dứt, các thị vệ khiêng sính lễ lập tức mở tất cả các hòm ra.
Mắt Hứa thị nhìn thẳng đờ!
Chỉ thấy trong mười tám kiệu hòm gỗ lim, tất cả đều chỉnh tề đặt đầy châu báu gia trân, mỗi chiếc hòm bên trong đều là những món đồ tốt mà thị chưa từng thấy bao giờ.
Còn trong chiếc hòm nhỏ trên tay Trần Hổ, còn đặt mấy chồng ngân phiếu dày cộp.
Trần Hổ nói: “Vương phi nhà chúng ta nói, Chung đại tiểu thư tuy gả về làm thiếp, nhưng dù sao cũng từng là Vương phi, là đích nữ duy nhất của Chung trưởng lại, những lễ nghi cần có đều phải đầy đủ.”
“Hôm nay chút lễ mọn này, xin Chung trưởng lại và Hứa phu nhân vui lòng nhận cho.”
Hứa thị cười đến mức miệng không khép lại được, thị tiến lên liền lấy ngân phiếu từ tay Trần Hổ.
“Xin nhận, xin nhận, Dạ Vương phi thật sự quá khách khí rồi, lại gửi đến nhiều đồ như vậy, Hinh Vũ nhà chúng ta thật có phúc!”
Trần Hổ trong lòng đảo tròn mắt, Hứa thị này quả nhiên là thấy tiền sáng mắt, nhưng thị mừng rỡ có vẻ hơi sớm rồi!