“Hơn nữa, việc để Minh Hạ giả mạo Hinh Vũ để gả thay, chính là do ngươi đề xuất. Giờ Hinh Vũ đã đi, Minh Hạ gả thay đã là chuyện như ván đóng thuyền, chúng ta đã hứa với Thái tử điện hạ và Dạ Vương phi, không còn đường lui nữa ngươi có hiểu không!?”
Hứa thị như bị sét đánh tỉnh giấc, nàng giật mình, chợt buông tay.
Đúng vậy, chuyện này là do nàng bày kế, bây giờ đã không còn lựa chọn nào nữa!
Dạ Vương phi bọn họ không thể đắc tội, Thái tử bọn họ càng không thể đắc tội.
Hai người này so sánh, đắc tội Dạ Vương phi vẫn còn an toàn hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Hứa thị không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng: “Vậy thì lão gia cứ lấy số bạc này, đưa cho Minh Hạ làm giá trang đi!”
Dù sao, bạc của Minh Hạ vẫn là của nàng, đến lúc đó nàng sẽ tìm cách lấy lại thôi!
Ngoài ra, toàn bộ giá trang của Chung Hinh Vũ cũng đều được Chung Trưởng Lại phái người cho vào hòm, đợi đến ngày hôm sau sẽ cùng đưa đến Dạ Vương phủ.
Sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, Minh Hạ đã bị người ta kéo khỏi giường, mặc lên một bộ giá y màu hồng phấn.
Nàng đeo mặt nạ da người, trang điểm rửa mặt xong, Hứa thị nhìn nàng, ác độc nói: “Đừng quên những lời bản phu nhân đã dặn ngươi, sau này đến Dạ Vương phủ, ngươi phải thỉnh thoảng giả điên giả dại, tuyệt đối không được để Dạ Vương phi chạm vào mặt ngươi, biết chưa?”
Minh Hạ ngoan ngoãn đáp: “Phu nhân, nô tỳ đã rõ!”
Hứa thị nói xong vẫn chưa đủ, lại lải nhải không ngừng: “Còn những giá trang đó, không có sự cho phép của bản phu nhân, ngươi không được động đến một lượng bạc nào. Nếu ngươi không có tiền tiêu, cứ đi xin Dạ Vương phi, nàng ta có rất nhiều bạc.”
“Ngoài ra, ngươi phải nghe theo mọi mệnh lệnh của bản phu nhân, bản phu nhân bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ ngoan ngoãn làm đó, đến lúc đó bản phu nhân sẽ phái người gửi thư cho ngươi.”
Nàng nói rồi, lại từ ống tay áo lấy ra một lọ sứ nhỏ, nhét vào tay Minh Hạ.
“Còn lọ thuốc này ngươi cầm lấy, sau này có thể sẽ dùng đến.”
Minh Hạ mở to mắt, môi mấp máy: “Phu nhân, đây là gì?”
Hứa thị ánh mắt âm hiểm, lạnh lùng nói: “Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, lên kiệu hoa đi!”
Nàng lười giải thích, lọ thuốc này là do Thái tử vừa mới phái người đưa tới, cụ thể dùng như thế nào không có dặn dò chi tiết, chỉ nói lọ thuốc này đưa cho Chung tiểu thư cầm, sau này khi cần dùng, y sẽ phái người truyền lời.
Hứa thị trực tiếp đưa cho Minh Hạ, Minh Hạ nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nhét lọ thuốc vào trong ngực, rồi ngồi lên kiệu hoa.
Chuyện Dạ Vương điện hạ cưới Chung tiểu thư làm thiếp đã lan truyền khắp nơi.
Kiệu hoa đi đến Dạ Vương phủ, vì có giá trang được khiêng theo, người vây xem náo nhiệt ngày càng đông.
Không ai ngờ rằng, Dạ Vương điện hạ lại đồng ý nạp thiếp, hơn nữa chuyện này lại do chính Dạ Vương phi giúp đỡ dàn xếp.
Lúc này, trong Dạ Vương phủ.
Đào Chi đang đi đi lại lại trong sân đầy sốt ruột, nàng hỏi Trần Hổ: “Vương phi vẫn chưa về sao?”
Trần Hổ lắc đầu: “Chưa về, Vương phi đã ra ngoài rất lâu rồi, chúng ta hãy đợi thêm chút nữa đi!”
Đúng lúc này, Hồng Tú chạy vào nói: “Đào Chi tỷ tỷ, kiệu hoa của Chung phủ đã đến cửa phủ chúng ta rồi, chúng ta có nên mở cửa sau cho bọn họ vào không?”
Sắc mặt Trần Hổ chợt lạnh đi: “Không thể để bọn họ vào, Vương phi đã nói, nhất định phải đợi nàng ấy về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Kiệu hoa của bọn họ đã đến, cứ để bọn họ đợi bên ngoài, đợi thêm một lát cũng không mất hai cân thịt.”
Hắn nói xong đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại bổ sung thêm một câu.
“Đúng rồi, những giá trang của Chung phủ có thể khiêng vào từ cửa sau trước, nhưng kiệu hoa thì phải đợi thêm chút nữa.”
Ngoài cửa Dạ Vương phủ, bốn phía chật kín người, hai bên đường phố cũng tắc nghẽn nước không lọt.
Hứa thị nhìn cánh cổng Dạ Vương phủ đóng chặt, trong lòng không khỏi có chút tức giận.
Nàng đang định sai người đi gõ cửa, Chung Trưởng Lại liền kéo nàng lại.
Y nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Vũ Nhi, đa sự chi bằng bớt một sự, ngươi đừng gây chuyện nữa!”
Hứa thị cau mày, sắc mặt khó chịu nói: “Lão gia, là thiếp thân đang gây chuyện sao?”
“Kiệu hoa của Chung phủ chúng ta đã đến tận cửa Dạ Vương phủ rồi, thiếp thân không tin Dạ Vương phi ở trong phủ lại không biết, nàng ta bây giờ đóng cửa không cho chúng ta vào là có ý gì?”
Chung Trưởng Lại thở dài một tiếng: “Bây giờ thời gian còn sớm, đợi thêm chút nữa đi, nói không chừng Dạ Vương phi sẽ ra ngay thôi!”
Lạc Cảnh Thâm ngồi trong tửu lầu đối diện, lạnh lùng nhìn cảnh tượng bên dưới, cười khẩy một tiếng.
“Kỷ Vân Đường này chẳng lẽ là đổi ý tạm thời, không dám mở cửa sao?”
Lâm Xuyên thấy hôm nay tâm trạng của y hiếm khi vui vẻ, vội vàng rót một chén rượu đưa lên, phụ họa bên cạnh:
“Đổi ý thì có ích gì, đây là do Dạ Vương phi đích thân đồng ý rồi, bây giờ Chung gia đã đưa con gái đến tận cửa rồi, nàng ta dù có không muốn Dạ Vương điện hạ nạp thiếp nữa, cũng không còn do nàng ta quyết định được!”
Lạc Cảnh Thâm nâng chén rượu lên uống cạn, rồi vắt chéo chân lười biếng nói: “Đúng vậy, nam nhân ba vợ bốn thiếp vốn là chuyện bình thường không thể bình thường hơn được nữa, những nữ nhân này vọng tưởng trên đời có tình yêu một đời một kiếp một đôi người, đó chẳng qua là nam nhân còn chưa chơi chán mà thôi!”
“Tam đệ của ta tuy tàn tật, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn muốn nữ nhân, Kỷ Vân Đường xinh đẹp thì xinh đẹp thật, nhưng tính tình nàng ta thực sự quá điêu ngoa, bất cứ nam nhân nào cũng không chịu nổi, cô không tin Lạc Quân Hạc có thể bao dung nàng ta mãi được.”
Lâm Xuyên gật đầu phụ họa: “Thái tử điện hạ nói không sai, Chung tiểu thư này là một kẻ điên, nàng ấy gả đến Dạ Vương phủ, sau này e rằng có trò hay mà xem rồi!”
Hai chủ tớ nhìn nhau cười, Lạc Cảnh Thâm hỏi Lâm Xuyên: “Đúng rồi, cô sai ngươi đưa độc dược đến Chung phủ, ngươi đã đưa đến tay Chung Trưởng Lại chưa?”
“Thuộc hạ đã đưa đến tay phu nhân y là Hứa thị rồi, Hứa thị chắc hẳn đã giao cho Chung tiểu thư rồi!” Lâm Xuyên nói.
Lạc Cảnh Thâm gật đầu: “Đợi nàng ta vào cửa, tìm cơ hội để nàng ta hạ thuốc vào thức ăn của Lạc Quân Hạc và Kỷ Vân Đường, đến lúc đó hai người bọn họ c.h.ế.t thì tốt nhất, nếu không c.h.ế.t mà không may bị Kỷ Vân Đường phát hiện, nàng ta sao có thể so đo với một kẻ điên chứ?”
“Cô đã không trông mong Chung tiểu thư đó có thể khiến Lạc Quân Hạc hưu thê nữa, chỉ mong nàng ta có thể hạ độc c.h.ế.t Lạc Quân Hạc, đến lúc đó dù Kỷ Vân Đường thực sự muốn truy cứu, thì cũng có người của Chung gia gánh tội, không liên quan nửa phần đến cô.”
Lâm Xuyên cười nói: “Vẫn là Thái tử điện hạ suy tính chu đáo.”
Đúng lúc Trần Hổ và mấy người đang bó tay không biết làm sao, Kỷ Vân Đường đã trở về!
Bọn họ vội vàng nghênh đón: “Vương phi, cuối cùng người cũng đã về rồi, chúng ta mà không mở cửa thì người nhà Chung gia sẽ gây loạn mất!”
Kỷ Vân Đường vừa tháo tóc, vừa cởi bỏ mặt nạ đen của mình, cả người nàng vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
“Không sao, người của Thần Vương đang canh gác bên ngoài, bọn họ không dám xông vào đâu, cứ để bản Vương phi vào thay xiêm y trước đã.”
Một khắc sau, Kỷ Vân Đường từ trong phòng bước ra với trang phục chỉnh tề, nàng trang điểm tinh xảo, dung nhan tuyệt diễm, dáng người thướt tha, mặc một bộ hoa phục kim tuyến thêu hoa lộng lẫy, vừa xa hoa lại không mất đi vẻ cao nhã.