“Nhưng không ngờ, y lại lén lút trốn khỏi cung, chuyến đi này kéo dài suốt hai năm. Sở Hoàng bệnh nặng không thể lâm triều, Ai gia liền tiếp quản vị trí này, phụ tá triều chính.”
“Ai gia vốn nghĩ, đợi khi nào Thái tử trở về, Ai gia sẽ nhường ngôi cho y, để y tiếp quản vị trí này. Nhưng không ngờ, thứ trở về lại là t.h.i t.h.ể cháy đen của Thái tử, đến cả huyết mạch cuối cùng Sở Hoàng để lại cũng không giữ được.”
“Ai gia cả đời này, có lỗi với tiên đế, có lỗi với Sở thị hoàng tộc a!”
Nguyên Thái hậu nói đoạn, trước mặt chúng đại thần, bất ngờ bi thương khóc lóc thảm thiết.
Nàng khóc không thành tiếng, thân thể lung lay sắp đổ, các đại thần có mặt tại đó nhao nhao lên tiếng an ủi nàng.
“Thái hậu nương nương tiết ai thuận biến, người đã vì Tây Thục quốc mà cống hiến quá nhiều rồi. Tuy Thái tử điện hạ anh niên tảo thệ rời xa chúng ta, nhưng việc này không phải lỗi của người, xin Thái hậu nương nương đừng quá tự trách.”
“Đúng vậy, Thái hậu nương nương, chúng ta đã mất Thái tử điện hạ rồi, bây giờ người xin hãy bảo trọng phượng thể a. Tây Thục quốc không thể thiếu người, triều đình cũng không thể thiếu người, bọn ti chức đều cần người dẫn dắt a!”
“Linh hồn trên trời của Thái tử điện hạ, nếu thấy Thái hậu nương nương người khóc bi thương đến vậy, y cũng nhất định sẽ đau lòng. Xin Thái hậu nương nương tiết ai thuận biến, bảo trọng phượng thể.”
Cho đến khi vị đại thần cuối cùng nói xong câu này, tất cả các đại thần đều quỳ rạp xuống đất, đồng thanh nói: “Xin Thái hậu nương nương tiết ai thuận biến, bảo trọng phượng thể.”
Nguyên Thái hậu thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười, rồi vụt tắt. Nàng nghẹn ngào nói: “Chư vị ái khanh mau mau đứng dậy, sự quan tâm của các khanh dành cho Ai gia, Ai gia đều thấy rõ.”
“Tây Thục quốc có các hiền năng chi sĩ như các khanh, là vinh hạnh của Tây Thục quốc, cũng là vinh hạnh của Ai gia.”
“Thái tử đã rời xa chúng ta, Ai gia dù không vì bản thân, vì Sở thị hoàng tộc và Tây Thục quốc, cũng sẽ bảo trọng thân thể.”
“Ai gia ở đây cam đoan với chúng ái khanh, Ai gia nhất định sẽ phát huy quang đại Tây Thục quốc, không làm tiên hoàng và con dân Tây Thục quốc thất vọng.”
Lời này vừa dứt, tất cả các đại thần đều lộ ra thần sắc nịnh hót, duy chỉ có Thẩm Hướng Minh đứng một bên, nhíu nhíu mày.
Nếu vừa rồi y không nhìn nhầm, khóe môi Nguyên Thái hậu quả thật đã cong lên một chút trước mặt mọi người.
Nhưng, rất nhanh sau đó lại tan thành mây khói.
Nếu như trước kia, Thẩm Hướng Minh có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng khi y biết Sở Dực chưa chết, cảm giác trong lòng y đối với Nguyên Thái hậu liền trở nên kỳ lạ.
Đây không phải ngụy trang thì là gì?
Y biết dã tâm của Nguyên Thái hậu, cũng biết những năm gần đây đối phương đã làm gì với Sở Dực.
Những người của Sở thị hoàng tộc đều c.h.ế.t trong tay nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn còn giả vờ rộng lượng thâm tình, ra vẻ kể lể mình đã lập bao nhiêu công trạng hiển hách.
Buồn cười hơn, nàng ta còn muốn đứng trên điểm cao đạo đức, giáng thấp Sở Dực. Các đại thần có mặt tại đó cũng nhao nhao ủng hộ nàng ta.
Thật sự quá châm biếm!
Thẩm Hướng Minh không lên tiếng, y hôm nay đến đây, cũng chỉ làm theo phân phó của Hoa Phi Tuyết, đi theo nghi thức mà thôi.
Y biết Kỷ Vân Đường và Hoa Phi Tuyết có kế hoạch riêng, bọn họ không bảo y ra tay, y sẽ không ra tay.
Nguyên Thái hậu giả nhân giả nghĩa khóc lóc một hồi, thấy thời gian đã đến, liền sai quan viên bắt đầu tiến hành nghi thức an táng.
Nghi thức an táng của Thái tử, thường có ba quy trình.
Một là có người có lòng thiện chuyên trách rửa sạch t.h.i t.h.ể của y, sau đó mặc quần áo cho y, rồi đưa vào linh xa.
Thi thể của giả Thái tử đã cháy đen, không thể rửa sạch, vì vậy đã bỏ qua bước này, trực tiếp mặc quần áo bên ngoài.
Quy trình thứ hai là quan viên chuẩn bị bài vị và tế phẩm, do Quốc sư ra mặt đến làm pháp sự siêu độ cho giả Thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay Quốc sư mặc một thân đạo bào màu vàng, tay cầm phất trần, bước đi toát ra vẻ siêu phàm thoát tục.
Hắn ta làm bộ làm tịch hành lễ với Nguyên Thái hậu, hai người không cố ý trao đổi ánh mắt, sau đó bày đàn làm phép.
Mất khoảng nửa canh giờ mới dừng lại.
Quy trình thứ ba, chính là nghi thức đưa tang giả Thái tử.
Sau khi tế tự hoàn thành, t.h.i t.h.ể của y sẽ được trực tiếp đưa đến Hoàng lăng.
Nguyên Thái hậu thấy vậy, lại thất thanh khóc rống: “Dực nhi, Ai gia không nỡ xa con a, để con tuổi còn trẻ đã ra đi, là Ai gia không thay phụ hoàng mẫu hậu con chăm sóc tốt cho con, kiếp sau con nhất định phải đầu thai vào nơi tốt…”
Nàng ta khóc rồi khóc, cuối cùng bất ngờ ngất lịm đi, các đại thần bên cạnh một trận hoảng loạn.
Một bên khác, Kỷ Vân Đường vừa rửa xong ảnh, vừa định ra ngoài thì bị Tân Nguyệt chặn lại.
Nàng ta nhận được trâm cài Kỷ Vân Đường tặng, thái độ kiêu ngạo trước đó thay đổi, trở nên ôn hòa.
“Vân cô nương, hôm nay là ngày đưa tang Thái tử điện hạ, bên ngoài người khá đông đúc, Thái hậu nương nương đặc biệt dặn dò, bảo người cứ ở trong phòng, đừng ra ngoài. Có việc gì người sẽ sai người đến truyền lời cho người.”
Thấy Kỷ Vân Đường nhíu mày, Tân Nguyệt còn giải thích: “Vân cô nương đừng nghĩ nhiều, Thái hậu nương nương cũng là sợ người không hiểu quy củ trong cung, mạo phạm quý nhân, rước họa vào thân.”
“Người làm như vậy, cũng là vì Vân cô nương người đấy. Vân cô nương nếu có cần gì, cứ dặn dò nô tỳ, nô tỳ sẽ giúp người tìm đến.”
Kỷ Vân Đường trong lòng cười lạnh, nàng đâu phải không biết, Nguyên Thái hậu đây là muốn giam lỏng nàng.
Bề ngoài đối xử với nàng rất tốt, chuyện gì cũng sẵn lòng đáp ứng nàng, nhưng thực chất lại hạn chế tự do của nàng.
Kỷ Vân Đường cũng không phải nhất định phải ra ngoài xem lão yêu bà diễn trò, nàng suy tính, nhân lúc lão yêu bà không có ở Từ Ninh Cung, đi trộm chìa khóa xiềng xích của Sở Hoàng ra.
Ngay khi nàng chuẩn bị vào nhà, lợi dụng không gian chạy thoát, An ma ma mặt đầy hoảng loạn chạy tới.
“Vân đại phu, Vân đại phu không xong rồi, Thái hậu nương nương đau buồn quá độ, ngất lịm rồi, người mau theo nô tỳ qua xem thử đi!”
Kỷ Vân Đường mắt sáng lên, nàng đang lo không thể không đi, cơ hội chẳng phải đã tới rồi sao?
Lập tức nàng đi theo An ma ma cùng ra ngoài.
Đi đến chỗ không người, An ma ma đột nhiên dừng lại, kéo nàng lại.
Kỷ Vân Đường khó hiểu nhìn nàng ta: “Đi thôi, ngươi không phải nói Thái hậu nương nương ngất lịm rồi, đi trị bệnh cho người sao? Bây giờ chặn ta lại làm gì?”
An ma ma liếc nhìn nàng, giọng nói dần hạ thấp.
“Thái hậu nương nương là ngất lịm, nhưng không phải vì vấn đề thân thể.”
“Vân đại phu, lát nữa trước mặt văn võ bá quan, người hẳn là biết phải nói thế nào rồi chứ?”
Kỷ Vân Đường: “…”
Nàng gần như trong khoảnh khắc, đã nghe ra ý ngoài lời trong lời nói của An ma ma.
Thì ra, lão yêu bà là giả vờ ngất a!
Cố ý bày ra vẻ đau buồn quá độ, diễn cho văn võ bá quan xem.
Kỷ Vân Đường khẽ mỉm cười với An ma ma, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Ta hiểu mà, ta hiểu lắm chứ, ma ma người cứ yên tâm đi.”