Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương

Chương 528: Đoạt Được Chìa Khóa



Xem ra, hoàng quyền còn quan trọng hơn cả hắn, Nguyên Triều tự giễu cười khẽ.

Hắn mấp máy môi, trong cổ họng khó chịu và đau rát như bị cát đá lấp đầy.

Qua rất lâu sau, hắn mới nói với Nguyên Thái hậu và Quốc sư: “Được, nếu đây là kỳ vọng của hai người dành cho ta, vậy ta bằng lòng đi tham gia lễ lập trữ này.”

Cứ xem như, đây là lần cuối cùng báo đáp ân dưỡng dục của hai người dành cho ta.

Câu nói phía sau, Nguyên Triều không hề nói ra, hắn chỉ thầm niệm trong lòng một lượt, để che giấu nỗi đau khổ trong nội tâm.

Nguyên Thái hậu và Quốc sư nghe vậy vui mừng khôn xiết, bọn họ trực tiếp nở nụ cười mãn nguyện.

“Triều nhi con có thể nghĩ thông suốt thì còn gì bằng, mẫu hậu sẽ lập tức phái người đưa con đi thay y phục.”

“Đợi Triều nhi nhà chúng ta khoác lên mình mãng bào bốn móng, thằng bé nhất định sẽ là Thái tử điện hạ anh tuấn xuất sắc nhất, lát nữa bước ra chắc chắn sẽ làm lóa mắt bọn họ.”

Lời Nguyên Thái hậu vừa dứt, Quốc sư lập tức phụ họa: “Ai nói không phải? Triều nhi đã được thừa hưởng nhan sắc của muội và tài trí của ta, vừa thanh tú lại không kém phần thông minh. So với Trữ Dực kia, thật không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần.”

Kỷ Vân Đường: “…”

Nàng nghe đến đây, trong lòng vô cùng cạn lời.

Hai người này khen Nguyên Triều thì cứ khen, cớ gì lại phải lôi Hoa Phi Tuyết ra hạ thấp chứ?

Hoa Phi Tuyết dung mạo yêu mị quyến rũ, nhưng lại không mất đi vẻ cao quý thanh nhã, cả người tựa như nhân vật bước ra từ trong tranh, đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, cực kỳ có sức công phá.

Hoàn toàn không phải khí chất u sầu như Nguyên Triều có thể sánh bằng.

Kỷ Vân Đường nhìn thấy cảnh này xong, liền trực tiếp rời khỏi Từ Ninh cung.

Nàng tìm thấy Tạ Lưu Tranh và Hoa Phi Tuyết.

Hôm nay cả hai người bọn họ đều đeo mặt nạ da người, không giống với lần giả dạng huynh trưởng và tẩu tẩu trước kia, Tạ Lưu Tranh và Hoa Phi Tuyết hôm nay đều xuất hiện với thân phận thị vệ thân cận bên cạnh Thẩm Hướng Minh.

Cả hai đều mặc áo bào nam màu đen tuyền, trên eo còn đeo một thanh bội kiếm.

Khi nhận được ám hiệu kéo tay của Kỷ Vân Đường, Tạ Lưu Tranh và Hoa Phi Tuyết lập tức hiểu ý.

Đây là ám hiệu liên lạc đã được bọn họ thỏa thuận, ý nói chiếc chìa khóa cứu Trữ Hoàng, nàng đã có được trong tay!

Giờ chỉ còn đợi Viên Cửu An đến, giúp bọn họ kéo dài thời gian.

Viên Cửu An hôm nay khoác lên mình bộ cẩm bào vân tím, hắn dung mạo thanh tú, dáng người cao gầy, ánh mắt dưới ánh mặt trời hiển đặc biệt dịu dàng, cả người toát lên vẻ tùy tính mà lại xa cách.

Các đại thần xung quanh nhìn thấy hắn xong, đều nhao nhao tiến lên hành lễ chào hỏi, Viên Cửu An đều lần lượt gật đầu đáp lại.

Không lâu sau, Nguyên Thái hậu và Quốc sư liền lần lượt bước ra.

Nguyên Thái hậu khoác lên mình hoa phục, trên đầu châu báu lấp lánh, toát lên vẻ đoan trang cao quý.

Còn Quốc sư thì mặc một thân đạo bào màu vàng cam, tay cầm phất trần đứng sang một bên, trông như một vị thần hộ mệnh bên cạnh Nguyên Thái hậu.

Hai người vừa đến, bốn phía lập tức trở nên tĩnh lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Ánh mắt các đại thần nhìn Nguyên Thái hậu và Quốc sư, ít nhiều đều mang theo chút kỳ lạ.

Bọn họ không dám nhìn nhiều, càng không dám lên tiếng, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ.

“Thần chờ bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, duy chỉ có Quốc sư và Viên Cửu An không quỳ.

Mọi người đều biết, Viên Cửu An có đặc quyền do khai quốc Tiên đế ban tặng, không cần quỳ lạy người trong hoàng thất.

Nhưng Quốc sư thì lại khác, dù hắn có là cao nhân đắc đạo được mời từ Thái Bạch Sơn xuống, nhưng chung quy vẫn là thần chứ không phải quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ xưa quân thần có phân biệt, đã là thần, thì nên giữ đúng lễ nghi cần có.

Thế nhưng trong ấn tượng của các đại thần, hình như Quốc sư chưa từng quỳ lạy Thái hậu nương nương bao giờ.

Mà mỗi lần, hắn đều sẽ đứng bên tay trái của Nguyên Thái hậu, hoặc là ngồi ở vị trí thấp hơn một chút so với nàng.

Điều này khiến người ta có một loại ảo giác, các đại thần hành lễ với Nguyên Thái hậu, dường như cũng là đang hành lễ với hắn vậy.

Những người đã xem qua bức ảnh thầm rủa trong lòng, sao trước đây chưa từng phát hiện ra, giữa Thái hậu nương nương và Quốc sư lại ám muội đến vậy chứ?

Kể từ khi xem bức ảnh xong, bất kỳ hành vi nào của Nguyên Thái hậu và Quốc sư, đều sẽ bị phóng đại vô hạn trong mắt bọn họ.

Mọi người cúi thấp đầu, không dám hé răng, sợ Nguyên Thái hậu phát hiện ra biểu cảm của họ không đúng, một khi tức giận liền phái người c.h.é.m đầu bọn họ.

Nhưng Nguyên Thái hậu và Quốc sư lại không hề phát hiện ra điều gì bất thường.

Nàng còn tưởng là vì Viên Cửu An cũng ở đây, nên các đại thần mới đột nhiên trở nên câu nệ như vậy.

Nguyên Thái hậu giơ tay lên, ôn tồn nói: “Các ái khanh đều đứng dậy đi!”

“Vâng, thần chờ đa tạ Thái hậu nương nương.”

Mọi người đứng dậy, liền nghe Nguyên Thái hậu nói: “Trữ Hoàng bệnh nặng, Thái tử vừa qua đời, Trữ thị nhất tộc không để lại một nam tự nào. Ai gia cũng biết hiện giờ tổ chức lễ lập trữ thời gian quá gấp gáp, nhưng quốc gia không thể một ngày không có quân vương.”

“Ai gia và các ái khanh đã bàn bạc xong xuôi, quyết định từ năm đại thế gia Nguyên, Lưu, Tề, Chu, Từ, chọn ra một vị thanh niên tài tuấn xuất sắc, lập làm tân Thái tử, tức khắc đăng cơ.”

Nàng nói đến đây, dừng lại một chút, tình tứ nhìn về phía Quốc sư.

“Vị nhân tuyển này, Quốc sư cũng đã thông qua phương pháp vấn thiên tầm đạo, bói toán để chọn ra, hắn chính là tiểu thiếu gia Nguyên Triều thuộc bàng chi Nguyên gia.”

“Người thành đại sự ắt phải chịu nhiều gian truân. Nguyên Triều tuy thân thể không tốt, nhưng mệnh số của hắn lại là thiên tử chi mệnh ngàn năm có một, trên người tự mang long khí. Ngôi vị Thái tử lần này, cũng phi hắn bất khả.”

“Tin tưởng dưới sự dẫn dắt của tân Hoàng đế, mọi người đều có thể thăng quan phát tài, bước lên đỉnh cao nhân sinh.”

Mọi người không dám lên tiếng, nếu là trước kia, bọn họ có lẽ còn có thể hùa theo vài lời nịnh nọt.

Thế nhưng bây giờ, khi biết được mối quan hệ mờ ám giữa Nguyên Thái hậu và Quốc sư, vầng hào quang trong lòng bọn họ đã tan vỡ.

Nguyên gia chính chi và bàng chi có rất nhiều con cháu, trong bàng chi cũng không ít thiếu niên có danh tiếng.

Thế nhưng Nguyên Triều này, bọn họ lại ngay cả nghe nói còn chưa từng, càng đừng nói là có người biết hắn trông như thế nào.

Nếu hắn thật sự là thiên tử chi mệnh, lại ưu tú đến vậy, có thể ở trong kinh thành nhiều năm như thế, mà vẫn vô danh tiểu tốt ư?

Các đại thần trong lòng vô cùng cạn lời, cảm thấy Nguyên Thái hậu và Quốc sư, quả thực là đang chà đạp trí óc của bọn họ xuống đất.

“Bốp bốp bốp!” Ngay lúc này, Viên Cửu An lại đột nhiên đứng dậy vỗ tay.

“Thái hậu nương nương nói thật hay, bổn vương sống bấy lâu nay, còn chưa từng thấy thiên tử chi mệnh ngàn năm có một trông như thế nào đây!”

“Thái hậu nương nương và Quốc sư có thể trong biển người mênh mông, chọn ra một người như vậy làm trữ quân, tin rằng hắn tuyệt đối có những điểm hơn người.”

“Còn xin Thái hậu nương nương mau triệu tân Thái tử lên đây, để bổn vương và các vị đại thần đều được gặp mặt hắn.”

Nguyên Thái hậu nghe những lời này, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái.

Nàng cảm thấy Viên Cửu An chính là cố ý châm chọc mình.

Nhưng giờ khắc cũng đã gần đến, cách thời điểm bắt đầu lễ lập trữ còn chưa đầy một khắc đồng hồ.

Nghĩ đến đây, Nguyên Thái hậu liền sai người đi dẫn Nguyên Triều đến.

Nguyên Triều làm theo lời Nguyên Thái hậu dặn dò, thay một bộ mãng bào bốn móng chỉ Thái tử mới được mặc, trên eo là thất bảo đai lưng trang sức, vạt áo được thêu vân mây bằng chỉ vàng, trên thân áo là một con mãng xà bốn móng.