“Để duy trì sự an bình của hoàng thất, nay ra lệnh tru di cửu tộc bọn chúng, bố cáo thiên hạ, khiến mọi người đều biết, để răn đe kẻ khác.”
Theo lời “trảm lập quyết” của Nguyên Thái hậu vừa dứt, Chu Uy nhận lệnh không dám chậm trễ, lập tức dẫn binh mã chạy đến Tứ Đại Thế Gia.
Người của Tứ Đại Thế Gia còn chưa biết gia chủ của mình bị bắt, và bản thân cũng đã đại nạn lâm đầu, bọn họ lúc này còn đang chìm đắm trong niềm vui thế gia nắm quyền.
Cho đến khi cấm quân bao vây phủ đệ của họ, mọi người mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Một lão giả họ Tề chủ động bước tới, muốn hỏi Chu Uy rốt cuộc là chuyện gì.
Người còn chưa đến gần, đã bị Chu Uy một kiếm phong hầu, cắt đứt cổ.
Máu tươi phun ra xối xả, lão giả c.h.ế.t không nhắm mắt.
Cảnh tượng đẫm m.á.u đột ngột này đã dọa sợ người nhà họ Tề, họ thi nhau la hét bỏ chạy.
Chu Uy sắc mặt âm trầm, trường kiếm trong tay giơ cao quá đầu, hô lớn một tiếng.
“Thái hậu nương nương có lệnh, các gia chủ của Tứ Đại Thế Gia tạo phản mưu nghịch, ý đồ hành thích Thái hậu nương nương, mưu đồ bất chính, nay tru di cửu tộc, tất cả mọi người g.i.ế.c không tha.”
Lời này vừa thốt ra, người trong phủ họ Tề hoảng loạn tột độ, tứ tán bỏ chạy, có kẻ yếu gan trực tiếp sợ đến ngất xỉu.
Quan binh xông vào, giương kiếm trong tay, thấy người là giết.
Chỉ trong một khắc đồng hồ, trong phủ họ Tề xác nằm la liệt khắp nơi, m.á.u chảy thành sông, ngay cả đứa trẻ ba tuổi nhỏ nhất và con ch.ó trong nhà cũng không tha.
Ba thế gia còn lại cũng vậy, trong vòng một canh giờ đều bị diệt môn tịch biên gia sản.
Biến cố này khiến kinh thành đại loạn, lòng người hoảng sợ.
Nguyên Thái hậu ôm t.h.i t.h.ể Nguyên Triều, đau lòng tột độ, khóc không thành tiếng.
“Triều nhi, mẫu hậu đã báo thù cho con rồi.”
Bọn họ dám làm tổn thương Nguyên Triều, nàng sẽ khiến mỗi người của Tứ Đại Thế Gia đều phải xuống suối vàng bồi táng cùng Nguyên Triều.
Tạ Lưu Tranh biết Nguyên Triều gặp chuyện sau, trong lòng cũng rất khó chịu.
Trong mắt hắn, Nguyên Triều ngây thơ vô tà, tâm tính thuần lương, căn bản không giống Nguyên Thái hậu và Quốc sư.
Kẻ đáng c.h.ế.t lẽ ra phải là Nguyên Thái hậu và Quốc sư, chứ không phải y.
Kỷ Vân Đường thấy Tạ Lưu Tranh tâm trạng sa sút, nàng mở lời an ủi hắn.
“Huynh trưởng, Nguyên Triều đã sớm coi huynh là bằng hữu, y có may mắn được quen biết huynh, chắc chắn y cũng rất vui mừng.”
“Huynh cũng đừng quá đau lòng, đợi đại quân của Thừa Tuyên Vương đến, chúng ta sẽ có thể báo thù cho Nguyên Triều!”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lời Kỷ Vân Đường vừa dứt, nàng liền thấy một thị vệ mặt đầy hoảng loạn chạy vào Từ Ninh cung.
“Thái hậu nương nương, đại sự không ổn rồi!”
Nguyên Thái hậu vốn đã chìm trong nỗi đau Nguyên Triều đã chết, giờ thấy thị vệ hoảng loạn chạy vào, nàng lập tức nổi trận lôi đình.
“Hỗn xược! Ai cho ngươi cái gan dám xông vào đây?”
“Dám kinh động Triều nhi của ai gia nghỉ ngơi, lôi hắn xuống đánh c.h.ế.t bằng gậy cho ai gia!”
Thị vệ sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, hắn khóc lóc nói: “Thái hậu nương nương bớt giận, thuộc hạ thật sự có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“Vừa rồi đài quan sát truyền tin, nói phát hiện bên ngoài thành mười dặm có một đội nhân mã rất lớn, đang tiến về phía kinh thành của chúng ta, ước tính có tới mười vạn người, dự đoán không quá nửa canh giờ nữa sẽ đến kinh thành.”
“Người của chúng ta đã nhiều lần tiến lên khuyên ngăn, còn thị uy với bọn họ, yêu cầu bọn họ quay về theo đường cũ, nhưng bọn họ đều không hề động đậy, tiếp tục tiến về phía kinh thành, Bành phó tướng lo lắng đối phương đến không có ý tốt!”
“Thái hậu nương nương, người mau đưa ra chủ ý đi!”
“Ngươi nói gì?” Tay Nguyên Thái hậu run rẩy, sợ đến mức ngồi phịch xuống ghế sau lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phản ứng đầu tiên của nàng là, đây không lẽ lại là viện binh do Tứ Đại Thế Gia gọi đến sao?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng, nếu Tứ Đại Thế Gia thật sự có năng lực gọi thêm mười vạn viện binh, tại sao bọn họ không đến kinh thành sớm hơn, mà lại đợi đến bây giờ mới tới?
Tứ Đại Thế Gia hiện giờ đều đã bị nàng diệt môn, bây giờ mới gọi viện binh đến, chẳng phải đã quá muộn rồi sao.
Nghĩ đến đây, Nguyên Thái hậu lập tức truy hỏi: “Đã điều tra rõ thân phận của bọn họ chưa?”
Thị vệ lắc đầu, “Cái này vẫn chưa điều tra rõ, trong tay bọn họ cũng không có bất kỳ vật gì chứng minh thân phận của mình.”
Trong lòng Nguyên Thái hậu nghẹn lại, nàng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác nội ưu ngoại hoạn, trước sau đều bị giáp công.
Chuyện trong cung còn chưa giải quyết xong, Tứ Đại Thế Gia cũng chưa an bài ổn thỏa, nhi tử của nàng còn đang nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, bây giờ lại thêm một đội nhân mã đang tiến về kinh thành.
Sóng này chưa lặng, sóng khác đã nổi, áp lực to lớn khiến nàng gần như sụp đổ.
Nhưng hiện tại, vẫn chưa phải lúc gục ngã, nàng còn phải đứng dậy để giải quyết chuyện này.
Nếu không, một khi những kẻ đó tiến vào kinh thành, xông vào Hoàng cung, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nguyên Thái hậu truyền lệnh xuống, triệu Nguyên Thái Úy đến.
“Cha, ai gia vừa nhận được tin, nói bên ngoài thành có một đội mười vạn nhân mã, đang tiến về kinh thành, ai gia sợ bọn họ sẽ bất lợi cho chúng ta, xin cha cầm binh phù, dẫn người đi giải quyết đám người này.”
Trong tay Nguyên Thái Úy có hai mươi vạn binh mã, đối phó với những kẻ này thừa sức.
Nguyên Thái hậu nói: “Cha, bây giờ người ai gia có thể tin tưởng chỉ có cha thôi, cha nhất định phải giúp con, nếu không nếu ai gia sụp đổ, Nguyên gia cũng sẽ không được yên ổn.”
Nguyên Thái Úy vốn dĩ còn đang trong cơn giận vì những chuyện xảy ra hôm nay.
Nhưng nghe Nguyên Thái hậu nói vậy, y cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Y và Nguyên Thái hậu là một thể, tuy đối phương quả thực đã làm vài chuyện đáng xấu hổ và điên rồ, nhưng dù sao đi nữa, y cũng là cha của Nguyên Thái hậu.
Giữa hai người, một vinh đều vinh, một tổn đều tổn.
Không giúp nàng, Nguyên Thái hậu sụp đổ, kết cục của Tứ Đại Thế Gia chính là kết cục của Nguyên gia bọn họ.
Nghĩ đến đây, Nguyên Thái Úy mở lời: “Được, Thái hậu nương nương cứ yên tâm, chuyện này giao cho hạ quan đi làm, người chỉ cần giữ vững Hoàng cung, xử lý tốt chuyện bên trong là được.”
Nguyên Thái hậu gật đầu, tiễn Nguyên Thái Úy rời đi.
Đội quân của Viên Cửu An khi đến cách thành năm dặm, thì bị binh mã của Nguyên Thái Úy chặn lại.
Y không nói hai lời, tiến lên ra lệnh cho người giao chiến với đối phương, muốn đuổi bọn họ ra khỏi Tây Thục quốc.
Bên Viên Cửu An dẫn đội là một vị tướng quân họ Minh, kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Theo sự tiến công của binh mã Nguyên Thái Úy, y cũng có trật tự điều khiển binh mã bắt đầu chống trả.
Kỷ Vân Đường và Tạ Lưu Tranh đến ngoại thành thì thấy hai bên nhân mã đã giao chiến với nhau, đánh đến hừng hực khí thế.
Binh mã bên Nguyên Thái Úy có phần đông hơn, còn bên tướng quân Minh thì hơi yếu thế một chút.
Kỷ Vân Đường suy nghĩ xem nên giúp bọn họ thế nào, nàng chỉ hơi trầm ngâm một lát, trong lòng đột nhiên có chủ ý.
Nàng ghé sát tai Tạ Lưu Tranh, hạ giọng nói: “Huynh trưởng, lát nữa chúng ta như thế này…”
Tạ Lưu Tranh nghe xong, mắt lập tức sáng lên.
“Vân Đường muội muội, chủ ý này của muội hay lắm, chúng ta cứ thế mà làm.”
Hai người vừa ý hợp, liền lập tức hành động.
Kỷ Vân Đường và Tạ Lưu Tranh ở cuối đội quân của Nguyên Thái Úy, lén lút g.i.ế.c c.h.ế.t hai người, sau đó nhanh nhẹn thay quần áo của họ.