Nguyên Thái hậu đau đầu đến tay cũng run rẩy, nhưng cũng vô tâm để ý đến những chuyện khác.
Chỉ vì, nàng ta cảm thấy bệnh đau đầu của mình lúc này, đến nhanh hơn và dữ dội hơn trước rất nhiều, hơn nữa còn đau đến mức khiến đầu nàng ta như muốn nổ tung.
Nguyên Thái hậu được An ma ma đỡ nằm trên giường, nào hay biết, người mà các nàng ta đang tìm kiếm lúc này, lại đang ở Phượng Hoàng Đài cao nhất trong cung, dựng lên một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa.
Nòng s.ú.n.g đang nhắm thẳng vào Từ Ninh Cung nơi Nguyên Thái hậu đang ở.
Kỷ Vân Đường cũng phân công nhiệm vụ cho mình rất rõ ràng, bên cạnh Nguyên Thái hậu có tám mươi tám ám vệ bảo vệ, người thường cũng không thể tiếp cận nàng ta.
Nàng phải nghĩ cách, giải quyết đám ám vệ thoắt ẩn thoắt hiện này đi, như vậy Hoa Phi Tuyết và Thừa Tuyên Vương hai người mới giảm bớt áp lực.
Nếu cận chiến, Kỷ Vân Đường chắc chắn không phải đối thủ của những người này, nhưng nếu là b.ắ.n g.i.ế.c từ xa thì lại khác.
Viên đạn b.ắ.n ra nhanh hơn khinh công rất nhiều, bọn họ căn bản không thể nào né tránh được.
Kỷ Vân Đường có tài b.ắ.n s.ú.n.g rất chuẩn, s.ú.n.g b.ắ.n tỉa cũng chỉ có nàng biết dùng.
Cho nên nhiệm vụ này, cũng chỉ có thể là nàng làm.
Nguyên Thái hậu nằm trên giường, khó khăn lắm mới ngủ được, thì bị một tiếng động đinh tai nhức óc làm tỉnh giấc.
Nàng ta nhíu mày, gọi An ma ma đến, sắc mặt có chút không vui.
“An ma ma, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao mà ồn ào thế?”
An ma ma hoảng loạn chạy vào, nói: “Thái hậu nương nương, đại sự không ổn rồi, lại có một đội đại quân xông vào cung.”
“Nô tỳ nhìn thấy, nhìn thấy người dẫn đầu đội quân đó, trông giống… giống…”
Nàng ta sắc mặt tái nhợt, môi cũng không ngừng run rẩy, cứng họng không nói ra được trông giống ai.
Nguyên Thái hậu thấy nàng ta nói năng ấp a ấp úng, nàng ta cũng có chút sốt ruột, cố gượng ngồi dậy từ trên giường.
“Người dẫn đầu đội quân rốt cuộc trông giống ai?”
Nàng ta cứ ngỡ lại là những người ủng hộ Tứ đại thế gia đang gây rối, đang chuẩn bị phái Chu Uy ra ngoài, định một lần tiêu diệt hết bọn chúng, thì nghe An ma ma nói: “Trông giống… giống Thái tử điện hạ…”
Nghe thấy câu trả lời này, Nguyên Thái hậu ngẩn người, nhất thời lại không phản ứng kịp.
Nàng ta hỏi một câu: “Thái tử điện hạ nào?”
Phản ứng đầu tiên của nàng ta là nghĩ đến con trai mình, Nguyên Triều, trong lòng thoáng chút kích động.
Nhưng rất nhanh, Nguyên Thái hậu lại nhớ ra, Nguyên Triều hôm nay đã bị phản quân của Tứ đại thế gia g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.
Tuy hắn đã mặc thái tử triều phục, nhưng vẫn chưa hoàn tất quy trình lập trữ, bởi vậy hắn hiện tại vẫn chưa phải Thái tử.
Với tính cách của hắn, hắn cũng tuyệt đối không thể dẫn binh bức cung.
Sự kích động trong lòng đã không còn, hóa thành sự sa sút và đau buồn vô tận, sắc mặt Nguyên Thái hậu cũng lạnh xuống.
An ma ma thấy vậy, lầm tưởng nàng ta tức giận, vội vàng nói: “Thái hậu nương nương bớt giận, không phải nô tỳ không nói, mà là người dẫn binh bức cung bên ngoài, thật sự quá giống Trữ Dực Trữ Thái tử rồi.”
“Nô tỳ sợ người biết được sẽ không chịu nổi, nên mới…”
Nguyên Thái hậu: “…”
Nguyên Thái hậu: “!!!”
Nàng ta lập tức sững sờ, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Không thể không nói, hai chữ Trữ Dực này mang đến cho nàng ta sức chấn động, không hề nhỏ hơn bất cứ chuyện gì xảy ra hôm nay.
Nguyên Thái hậu truy hỏi: “Ngươi có nhìn lầm người không?”
An ma ma run rẩy đáp: “Tuyệt đối không có, không chỉ nô tỳ, mà rất nhiều người bên ngoài cũng nhìn thấy rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hơn nữa, bên cạnh Thái tử điện hạ, còn có Thừa Tuyên Vương, bọn họ còn dẫn theo mấy vạn đại quân xông vào, hiện giờ toàn bộ hoàng cung đều đã bị nhân mã của bọn họ bao vây rồi.”
Nguyên Thái hậu trong lòng giật mình, cố gượng từ trên giường bước xuống, nàng ta không màng đến cơn đau đầu, lập tức phân phó: “Mau đến hầu hạ ai gia thay y phục.”
Nàng ta phải tự mình ra ngoài xem, người bên ngoài rốt cuộc có phải Trữ Dực hay không.
Không tận mắt nhìn thấy, nàng ta rất khó tin Trữ Dực còn sống.
An ma ma thay y phục cho Nguyên Thái hậu xong, liền đỡ nàng ta ra cửa.
Vừa bước ra khỏi Từ Ninh Cung, liền thấy một đội quan binh tay cầm trường kiếm xông tới, phía sau bọn họ, thấp thoáng còn có hai bóng người dáng vóc cao ráo.
Bên ngoài trời quá tối, lại còn đổ mưa nhỏ, Nguyên Thái hậu không nhìn rõ tướng mạo đối phương, nhưng khí thế cường đại trên người hai người họ, lại khiến nàng ta khó mà lờ đi.
Mãi đến khi đến gần hơn một chút, nàng ta mới nhìn rõ, người dẫn đầu là một nam tử thân mặc hồng y.
Khuôn mặt đó, yêu mị quyến rũ, phong lưu phóng khoáng, mái tóc đen dài xõa sau lưng, bay lượn theo gió, đôi mắt u ám sâu thẳm khẽ hếch lên, lộ vẻ cuồng dã bất kham, chỉ cần nhìn một lần, liền khiến người ta khó mà quên được.
Khuôn mặt này, Nguyên Thái hậu dù có chết, nàng ta cũng sẽ không quên.
Đây không phải Trữ Dực mà nàng ta đã tìm kiếm suốt hai năm thì còn có thể là ai?
Chỉ là, Trữ Dực trước đây điên điên khùng khùng, lại còn ăn mặc vô cùng luộm thuộm, khiến người ta dễ dàng bỏ qua tướng mạo tuấn mỹ của hắn.
Nhưng Trữ Dực bây giờ lại hoàn toàn khác, toàn thân hắn toát ra khí thế không giận mà uy, khiến người ta không thể xem thường.
Khi hắn nhìn lại, rõ ràng trên mặt là đang cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
Nguyên Thái hậu trong lòng vô cùng chột dạ, nhưng ngay lúc này, nàng ta lại vẫn phải bày ra vẻ mặt kích động.
“Thái tử, thật sự là ngươi sao, hai năm nay ngươi đã đi đâu, ngươi có biết ai gia tìm ngươi vất vả đến nhường nào không.”
Hoa Phi Tuyết cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: “Thái hậu nương nương quả là quý nhân hay quên việc, chẳng phải ba ngày trước chúng ta mới vừa gặp mặt sao? Người nhanh vậy đã quên bổn Thái tử rồi ư?”
Nguyên Thái hậu cứng người, nàng ta chợt nhớ ra, đêm ba ngày trước, trên đường nàng ta đi tìm Quốc sư, quả thật đã nhìn thấy một bóng hồng y, còn bị hắn dọa giật mình.
Lúc đó, nàng ta đã cảm thấy đối phương rất giống Trữ Dực, nhưng nàng ta lại cho rằng Trữ Dực không thể nào còn sống.
Cho dù còn sống, hắn cũng không thể nào ở trong cung.
Dù sao, nàng ta đã tìm hắn suốt hai năm trời, hoàng cung đã bị nàng ta lật tung lên rồi, căn bản không tìm thấy hắn.
Nếu hắn thật sự sống ngay dưới mí mắt mình, đó sẽ là một chuyện kinh khủng đến mức nào.
“Thái tử điện hạ thật biết đùa, ai gia vẫn luôn ở trong cung, nào có từng gặp ngươi?”
Khi nàng ta nói xong câu này, chợt nhận ra, Trữ Dực bây giờ hình như không điên nữa rồi?
Vậy hắn chẳng lẽ là đến tìm mình báo thù sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, giọng nói của Hoa Phi Tuyết đã vang lên.
Biểu cảm hắn tựa cười mà không cười, nhưng đáy mắt lại tràn đầy hận ý.
“Người còn chưa từng gặp bổn Thái tử, mà đã chôn cất bổn Thái tử rồi, vậy người được người chôn cất là ai, chẳng lẽ là kẻ giả mạo người cố ý tìm đến để thay thế thân phận bổn Thái tử sao?”
Nguyên Thái hậu: “…”
Vấn đề này, nàng ta căn bản không thể phản bác, bởi vì đó quả thật là một kẻ giả mạo.
“Ai gia phái người khổ sở tìm kiếm ngươi hai năm, cáo thị bên ngoài dán khắp nơi, Thái tử điện hạ vẫn không hề xuất hiện.”
“Cho đến bảy ngày trước, có người phát hiện một t.h.i t.h.ể mang theo lệnh bài thân phận của ngươi, ai gia liền lầm tưởng đó là ngươi…”
“Ngươi đã còn sống, thì nên sớm hiện thân mới phải, như vậy ai gia có thể giao quyền cho ngươi rồi, cũng không cần phải lập trữ lại nữa.”