Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương

Chương 589: Tự Đa Tình



Kỷ Vân Đường nhíu mày, “Chưởng quỹ nói vậy là sao?”

Chưởng quỹ nói: “Cô nương có lẽ không biết, nhà Trương Lão Cửu ba năm trước đã bị diệt môn, cả nhà chín miệng ăn trong một đêm, tất cả đều bị người ta g.i.ế.c chết!”

“Cũng không biết, rốt cuộc nhà họ đã đắc tội với kẻ nào, mà ngay cả một người sống cũng không để lại.”

“Chuyện này, cũng trở thành bóng ma trong lòng những gia tộc thợ khóa chúng ta, một thời gian dài, không ai dám làm khóa treo nữa, sợ rước họa sát thân cho cả nhà.”

Kỷ Vân Đường cau chặt mày hơn, nàng hỏi: “Vậy chưởng quỹ có còn nhớ, án diệt môn nhà Trương Lão Cửu, xảy ra vào khoảng thời gian nào không?”

Chưởng quỹ nghĩ nghĩ, rồi nói với nàng: “Nếu ta không nhớ lầm, đó là một mùa hè, hình như là giữa tháng sáu.”

Kỷ Vân Đường hơi sững sờ, nàng nghe Lạc Quân Hạc nói qua, án tư diêm ở biệt viện cũng xảy ra vào giữa tháng sáu.

Trực giác mách bảo nàng, cái c.h.ế.t của thợ khóa Trương Lão Cửu, tuyệt đối có liên quan không thể tách rời với án tư diêm.

Nếu không, sao có thể trùng hợp đến vậy, đều là vào tháng sáu ba năm trước?

Giờ người đã chết, nàng muốn tiếp tục điều tra, cũng đã không còn manh mối để tra nữa.

Kẻ sát nhân e rằng đã sớm đoán được Lạc Quân Hạc sẽ điều tra, nên đã bố trí kỹ lưỡng từ trước, trừ bỏ những người có liên quan đến vụ án này.

Nói như vậy, manh mối khó khăn lắm mới tìm được, lại bị đứt đoạn ở đây.

Kỷ Vân Đường nói lời cảm ơn với chưởng quỹ xong, cầm chiếc khóa treo ra khỏi tiệm khóa.

Nàng đánh tất cả những gì vừa hỏi được kể cho Lạc Quân Hạc nghe, nói: “Đối phương có lẽ đã sớm đoán được sẽ có ngày này, nên đã sớm có sự bố trí chu đáo, diệt trừ những người liên quan đến vụ án này.”

Sắc mặt Lạc Quân Hạc ngưng trọng, nói như vậy thì thân phận đối phương càng khó điều tra hơn.

Chàng biết trong kinh thành có rất nhiều người muốn g.i.ế.c mình, như Lạc Cảnh Thâm và Lệ Phi đều không hề che giấu sự hận thù đối với chàng.

Lạc Quân Hạc trong lòng không khỏi suy nghĩ, kẻ hãm hại chàng và kẻ hạ độc chàng, có phải là cùng một người không?

Đúng lúc này, Kỷ Vân Đường bỗng nhiên kêu lên kinh ngạc, “Ta nghĩ ra rồi, án diệt môn Trương Lão Cửu là ba năm trước, lúc đó Đại Lý Tự đã điều tra một tháng mới kết án, vậy chúng ta có thể đến Đại Lý Tự tra hồ sơ án!”

“Như vậy, có phải là có thể tìm ra hung thủ đứng sau là ai không?”

Diệt môn thuộc về đại án, bất cứ vụ án nào do quan phủ điều tra, nhất định sẽ để lại manh mối và hồ sơ án lúc bấy giờ.

Và vừa rồi Kỷ Vân Đường cũng đã được nghe từ miệng chưởng quỹ tiệm khóa, vụ án này do Đại Lý Tự phụ trách, lúc đó cũng đã kết án bình thường.

Điều đó cho thấy, hung thủ hẳn đã bị bắt.

Lạc Quân Hạc nghe lời nàng nói, cũng cảm thấy họ có lẽ nên đến Đại Lý Tự tra xét hồ sơ án.

Bất kể kết quả thế nào, thêm một manh mối là thêm một phần khả năng giúp Ám Thất và Long Ẩn rửa oan.

Trần Hổ lại lái xe ngựa, đưa hai người đến Đại Lý Tự, Kỷ Vân Đường vẫn để Lạc Quân Hạc ngồi trong xe ngựa chờ mình.

Nàng và Đại Lý Tự Thiếu khanh Từ Mộc Ngôn quen biết, việc tra án sẽ thuận tiện hơn một chút.

Đối với điều này, Lạc Quân Hạc đương nhiên không có ý kiến.

Kỷ Vân Đường nhảy xuống xe ngựa, thị vệ Đại Lý Tự thấy người đến là Dạ Vương phi, lầm tưởng nàng đến tìm Kỷ Hoài Triệt, hắn vội vàng tiến lên hành lễ.

“Thuộc hạ tham kiến Dạ Vương phi, xin Dạ Vương phi ở đây đợi chốc lát, thuộc hạ sẽ vào trong thông truyền giúp người.”

Kỷ Vân Đường còn tưởng đối phương biết nàng đến tìm Từ Mộc Ngôn, nàng cũng không giải thích, mà gật đầu, đáp một tiếng.

“Vậy đa tạ.”

Thị vệ đi vào sau, lập tức kể chuyện này cho Kỷ Hoài Triệt.

“Khải bẩm Kỷ Thế tử, Dạ Vương phi đến tìm ngài, bây giờ người đang ở cổng Đại Lý Tự ạ.”

Kỷ Hoài Triệt đang viết báo cáo phân tích vụ án, nghe thấy câu này, cả người hắn sững lại, bút lông trong tay cũng rơi xuống bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn ngẩng đầu nhìn thị vệ, không thể tin được hỏi: “Ngươi vừa nói gì, nói lại lần nữa.”

Thị vệ lại lặp lại một lần nữa, “Dạ Vương phi đến tìm Thế tử ngài, bây giờ người đang chờ ở cổng, Thế tử có muốn gặp nàng không?”

Kỷ Hoài Triệt cả người đều ngớ người, hắn nghe hai lần, mới xác định là Kỷ Vân Đường đến tìm hắn.

Hắn kinh ngạc đồng thời, trong lòng còn có một chút vui mừng nho nhỏ.

Lần trước hắn và Kỷ Nam Xuyên cùng đi Dạ Vương Phủ tìm Kỷ Vân Đường, để nàng ra mặt cứu Kỷ Thanh Phong, nhưng bị nàng vô tình từ chối.

Lẽ nào hôm nay nàng đến tìm mình, là vì nàng đã nhận ra sai lầm của mình, đến để nhận lỗi với hắn?

Nếu không, với tính khí và cá tính của nàng, sao có thể chủ động đến tìm mình?

Kỷ Hoài Triệt càng nghĩ, càng thấy phỏng đoán này của hắn vô cùng hợp lý.

Hắn và Kỷ Vân Đường đã giao đấu nhiều lần, sớm đã nhìn ra đối phương là một người rất mạnh mẽ lại không chịu thiệt thòi.

Hạ nhân của Dạ Vương Phủ đã đổ m.á.u chó lên người Kỷ Nam Xuyên, nàng không tiện đến thẳng Vĩnh Ninh Hầu Phủ để xin lỗi Kỷ Nam Xuyên, nên mới đến Đại Lý Tự tìm mình.

Kỷ Hoài Triệt nghĩ đến đây, không khỏi bắt đầu tự mình tưởng tượng ra.

Lát nữa gặp Kỷ Vân Đường, hắn nên bày ra vẻ mặt và thái độ như thế nào để đối diện nàng?

Quá hòa nhã không được, sẽ khiến hắn trông quá yếu thế.

Quá chán ghét cũng không được, sẽ lại khiến mối quan hệ của họ trở nên gay gắt.

Hắn còn đang chờ Kỷ Vân Đường có thể ra tay giúp mình một tay!

Nghĩ đến đây, Kỷ Hoài Triệt lập tức phân phó thị vệ: “Vậy ngươi còn đứng đợi gì nữa, mau đi mời Dạ Vương phi vào đi.”

“Vâng, Kỷ Thế tử.” Thị vệ nịnh nọt gật đầu, hắn còn chưa đi ra khỏi cửa, đã lại bị Kỷ Hoài Triệt gọi lại, “

Khoan đã.”

Thị vệ không hiểu hỏi, “Không biết Thế tử còn có gì phân phó?”

Kỷ Hoài Triệt phủi phủi tay áo đứng dậy, mở miệng nói: “Thôi được, vẫn là bản thế tử tự mình đi ra đi.”

Hắn suy nghĩ kỹ càng rồi, cảm thấy vẫn là tự mình ra ngoài đón Kỷ Vân Đường thì tốt hơn.

Thứ nhất, có thể để nàng thấy được thành ý của mình.

Thứ hai, cũng có thể để những người qua đường đang mắng chửi hắn đều đến mà xem, Kỷ Vân Đường chủ động đến tìm mình cầu hòa.

Kỷ Hoài Triệt trong lòng đắc ý dào dạt, đến nỗi bước chân đi cũng mang theo gió.

Hắn từ trong Đại Lý Tự đi ra, gần như chỉ nhìn một cái, đã thấy Kỷ Vân Đường đang đứng ở cửa quay lưng về phía mình.

Kỷ Hoài Triệt trong lòng vui mừng, thị vệ quả nhiên không lừa hắn, Kỷ Vân Đường thật sự đang ngoan ngoãn chờ mình ở đây.

Hắn cúi đầu chỉnh lại quan bào của mình, rồi lại đưa tay vuốt lại mái tóc lộn xộn, lúc này mới bước ra.

Kỷ Hoài Triệt đi đến trước mặt Kỷ Vân Đường, câu nói đầu tiên mở miệng chính là.

“Nàng đến tìm bản thế tử, có phải có lời muốn nói riêng với ta không?”

Kỷ Vân Đường nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn thấy là hắn, hàng mày khó chịu nhíu lại.

Trong lòng nàng vô cùng khó hiểu, không biết Kỷ Hoài Triệt lại đang phát điên gì.

Kỷ Vân Đường không định để ý đến Kỷ Hoài Triệt, nàng sải bước sang một bên vài bước, kéo giãn khoảng cách hai ba mét với Kỷ Hoài Triệt.

Ai ngờ, nàng đi về phía nào, Kỷ Hoài Triệt cũng như một cái đuôi, lẽo đẽo theo về phía đó.